giờ lại là cảnh tượng này. Tại sao lại biến thành nàng vội vàng không chờ
được còn Hoàng thượng thì không sao cả.
"Hoàng thượng, mau đứng lên!"
Nàng dùng hết thủ đoạn của mình, cũng chưa thể làm người nam nhân
này mở mắt, chỉ có tiếng ngáy ngủ bé hơn một chút, nhưng như vậy cũng
không thể làm nàng hài lòng.
" Bốp! " Một tiếng giòn vang đột ngột xuất hiện trong đại điện.
Nam nhân vốn đang nằm ngủ ngon lành ở trên giường bỗng nhiên mở
mắt, Tần Phiên Phiên dùng sức tát một cái ở trên mặt hắn.
"Ai đánh trẫm?" Giọng nói của hắn còn có chút mơ mơ màng màng,
nhưng âm thanh chất vấn rất lớn.
Tần Phiên Phiên khẽ ho một tiếng, nói: "Hoàng thượng, có phải người
ngủ đến mức hồ đồ rồi hay không? Chẳng lẽ có người đánh người ở trong
mơ sao?"
Tiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn về phía Tần Phiên Phiên, sờ sờ mặt
mình, lại cảm thấy không có đau như vậy.
Hắn còn đang buồn ngủ, thấp giọng nói: "Đã trễ thế này, mau ngủ đi."
Nói xong lời này, hắn lại nghiêng đầu lần nữa rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Tần Phiên Phiên phát ngốc, lại đẩy hắn một cái, thấp giọng nói:
"Hoàng thượng, đêm nay không cần thần thiếp thị tẩm sao? Hình ma ma đã
vẽ theo yêu cầu của người nha."
"Vốn dĩ muốn, nhưng là..." Hắn vẫy vẫy tay, rõ ràng đuổi nàng như là
đuổi ruồi bọ, nói được một nửa lại ngủ mất, sau một lúc lâu mới nói tiếp:
"Trẫm rất buồn ngủ, đêm nay không thị tẩm, ngày mai lại nói."