Tiêu Nghiêu lại trợn tròn mắt mãi vẫn chưa ngủ, hiển nhiên trong lòng
của hắn còn để ý đến chuyện này.
Đợi đến thời điểm trời đang dần sáng, nam nhân kia liền thức dậy, hắn
ngủ cũng không sâu cứ mơ mơ màng màng, mà còn luôn luôn có cảm giác
gặp cơn ác mộng.
Ngay lúc vừa mới mở mắt trong tích tắc kia, một ý niệm đã tràn đầy
trong đầu, giống như hồ quán đỉnh[1], lập tức hắn đã nghĩ thông suốt.
[1]: Quán đỉnh (zh. guàndĭng
灌[潅]頂, sa. abhiṣeka, ja. kanchō, bo.
dbang དབང་), nghĩa đen là rưới nước lên đầu, là một nghi thức tôn giáo trong
những buổi lễ long trọng. Trong Kim cương thừa, danh từ quán đỉnh được
dùng chỉ những nghi lễ, trong đó vị Đạo sư (sa. guru, bo. blama) cho phép
đệ tử tu tập một Tan-tra. Vì vậy trong Phật giáo Tây Tạng, người ta hay sử
dụng danh từ "Truyền lực". Đại khái ý ở đây nghĩa là được rửa tội thức
tỉnh, thông suốt.
"Phiên Phiên, Phiên Phiên." Hắn bắt đầu đẩy nàng.
Tần Phiên Phiên hất tay của hắn ra, lúc đầu không nguyện ý phản ứng
gì với hắn, nhưng mà dưới sự kiên trì của hắn thì Tần Phiên Phiên đành
phải hoa mắt váng đầu thỏa hiệp, chậm rãi mở to mắt, hai mắt mông lung
mà nhìn nhìn hắn.
"Hoàng thượng, trời còn chưa có sáng mà, chàng sao vậy?" Quả thật
một chút tinh thần nàng cũng đều không có.
"Trẫm nghĩ thông suốt rồi, nàng chỉ có thể thích trẫm, nhất định phải
thích trẫm, nhất định phải thích trẫm! Tiêu Nghiêu ta phải đứng sau, thằng
nhóc đó dựa vào cái gì chứ?"
Lúc Tiêu Nghiêu nói lời này, từ ngữ gấp rút, hai mắt sáng lên, hoàn
toàn là dáng vẻ nóng lòng mong chờ nàng thừa nhận.