Chờ đến khi tiếng vỗ tay dừng lại thì hắn mới hơi bình tĩnh một chút,
ho nhẹ một tiếng.
Sau khi hắn nói xong luôn có loại cảm giác kỳ kỳ quái quái, bình
thường đều là mắng chửi Hoàng thượng hoặc là đồng liêu, nhưng lúc nãy
lại khen Đại Diệp triều có một không hai, tiện thể khen luôn Hoàng thượng
và đồng liêu thành người vô cùng hoàn mỹ.
"Tốt! Trương Ngự sử không hổ là có xuất thân Trạng nguyên. Hy
vọng ngươi vẫn luôn như hôm nay."
Tiêu Nghiêu vừa nói xong mở đầu thì chư vị triều thần sôi nổi đồng ý,
quay sang biểu đạt nguyện vọng hy vọng Trương Ngự sử vẫn luôn như
ngày hôm nay, không nên suốt ngày mắng chửi bọn họ, tất cả mọi người
đều sống không dễ dàng gì.
Sắc mặt Trương Ngự sử từ vui mừng chuyển sang âm trầm, hắn cảm
thấy Hoàng thượng đào hố cho hắn nhảy, nếu không tại sao sắc mặt Hoàng
thượng lại kỳ quái như thế, giống như con mèo ăn trộm được thịt mỡ vậy.
Tiêu Nghiêu vừa vỗ tay vừa quay đầu nhìn thoáng qua Tần Phiên
Phiên, lúc bốn mắt nhìn nhau hắn lập tức nháy mắt một cái rồi nở một nụ
cười giảo hoạt với nàng.
Tần Phiên Phiên bị sự nghịch ngợm bất thình lình của hắn làm cho
sửng sốt, rồi cong môi đỏ cười đáp lại.
Hai người nhìn nhau cười rồi lập tức quay mặt đi, ra vẻ nghiêm túc
nhìn triều thần ở dưới, giống như chuyện lúc nãy không hề tồn tại.
Kỳ thật hành động vừa rồi của Đế Hậu bị một vài triều thần nhìn thấy,
bọn họ đều cảm thấy ngọt ê răng, ghen ghét đỏ cả mắt.