ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 1676

chiến trường của nam nhân lại thấy cũng có mặt đáng yêu. Tiêu Nghiêu đã
nỗ lực hết sức để Tần Phiên Phiên cảm nhận được ở đây cũng có tình
người.

Ít nhất trước từng câu nói của Trương Ngự sử nàng có thể tưởng tượng

ra vạn dặm non sông tươi đẹp của Đại Diệp và tương lai tươi sáng của quốc
gia này mà không phải đủ loại tham quan bị lôi ra, tội thần phản quốc bị
thẩm phán, cũng không có ngươi lừa ta gạt.

"Cảm giác thế nào? Quang Minh điện có được không?" Tiêu Nghiêu

dừng kiệu lại, gọi Tần Phiên Phiên ngồi chung long liễn với mình.

Tần Phiên Phiên gật đầu: "Giống như tưởng tượng của thần thiếp, vô

cùng nguy nga tráng lệ."

Tiêu Nghiêu bĩu môi, nhỏ giọng oán hận với nàng: "Trên thực tế ấy,

ngồi trên long ỷ ở Quang Minh điện sẽ bị mặt trời chiếu vào. Ngày xưa vào
mùa hè Hoàng Tổ phụ của trẫm đã bị mặt trời chiếu đến cháy nắng, mùa
đông thì bị mặt trời chiếu ấm áp đến mức buồn ngủ, ông ấy bị Ngự Sử đài
mắng suốt một năm, ông ấy cũng không dám ngẩng đầu cả một năm. Chính
vì vậy mà cho long ỷ lùi về sau một chút, không cần lo lắng trời nóng hay
lạnh bị mặt trời chiếu nữa."

Khuôn mặt Tần Phiên Phiên lộ vẻ không thể tưởng tượng được, lập

tức hỏi: "Không thể nào? Ngồi trên long ỷ cho dù bị nắng xuyên qua cửa
lớn chiếu vào thì cũng là triều thần bị nhiều hơn chứ. Hoàng Tổ phụ bị cháy
nắng mà các triều thần lại không bị sao cả?"

Tiêu Nghiêu gật gật đầu, ý cười trên mặt có chút vi diệu: "Đó là bị

Hoàng Tổ mẫu nguyền rủa, đều là chuyện quá khứ xa xăm." (Bổn cung tò
mà câu truyện của cặp này hơn Tiên hoàng và Cao Thái hậu nè).

Hắn nói xong câu này thì đổi đề tài, rõ ràng là không muốn nói thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.