"Không hề gì, thân thể của dân nữ rất khỏe mạnh, chỉ là lần này có thể
là không thích ứng kịp nên mới ngã bệnh, đã khiến nương nương lo lắng."
Vệ Tình ngẩng đầu, cười một cách suy yếu với nàng.
Tính Tần phu nhân thẳng, bà không nhìn nổi vị chất nữ này, thật muốn
trợn trắng mắt luôn rồi.
Nếu nữ oa này là nữ nhi của bà, chắc chắn sẽ dạy dỗ cho tốt, tật xấu
đầy mình, nhà giàu nào muốn nàng ta làm con dâu mới lạ đó.
Tần Phiên Phiên đương nhiên cảm nhận được mẹ cả không kiên nhẫn,
tính của Tần phu nhân luôn không được tốt.
"Nghe nói biểu muội vào kinh là muốn tìm một gia môn trong sạch,
không biết biểu muội có yêu cầu gì, tiện thì nói ra nghe một chút. Nếu tổ
mẫu đã để mẫu thân xem giúp ngươi, bổn cung là người làm biểu tỷ cũng
không thể ngồi yên không làm gì. Ngươi nói trước xem, nếu bổn cung có ai
thích hợp liền thu xếp giúp ngươi một hai."
Lúc trước khi Tần Phiên Phiên nói chuyện với Tần phu nhân vẫn luôn
xưng ta - người, nhưng với Vệ Tình liền lôi hai chữ "bổn cung" ra.
Vệ Tình cúi đầu, bởi vì sắc mặt tái nhợt quá mức, cũng không nhìn ra
được có phải do quá mức e lệ không.
"Hiện tại dân nữ không cha không mẹ, từ Dương Châu đến kinh đô
nhờ vả nhà ngoại tổ mẫu. Hết thảy đều nghe các trưởng bối làm chủ, cũng
không có yêu cầu gì." Nàng ta nhỏ giọng, nói.
Tần Phiên Phiên nhướng nhướng mày, Tần phu nhân lại càng tức giận
đến đen mặt.
"Ngươi vẫn nên nói một chút đi, lúc trước ta thay ngươi tìm vài nhà,
đều là nhân tài có dòng dõi tốt. Ngươi lại đều không hài lòng, luôn có lý do