"Đúng vậy, lấy tới."
Tần Phiên Phiên nói một câu, Cao Thái hậu đáp một câu, cho đến cuối
cùng chỉ còn lại có một đuôi trâm, trên cơ bản không sinh ra ảnh hưởng gì.
Nàng nhặt lên nhìn nhìn, nói: "Tuy rằng trâm này có chút không hợp
với búi tóc của ngài, nhưng cũng may không nhìn thấy, huống hồ Cao gia
cô nương khó khăn mới chọn ra, cũng không thể một cái đều không cần, cái
này liền lưu lại đi."
Tần Phiên Phiên hiển nhiên là rất miễn cưỡng mà để lại mặt mũi cho
Cao Tinh, tuy nói lúc trước đã khiến nàng ta tức chết đi được.
Cao Thái hậu có chút do dự, dùng dư quang khóe mắt liếc Cao Tinh
một cái, thấy sắc mặt nàng ta không tốt, nhưng vẫn gật đầu.
Nhưng chờ khi Tần Phiên Phiên búi xong tóc cho Thái hậu, Cao Thái
hậu vẫn là theo thói quen sờ sờ đuôi trâm, biểu hiện ra bộ dáng thật để ý.
"Ma ma, đuôi trâm này thật sự nhìn không ra sao?"
"Nhìn không ra, hôm nay Thái hậu nương nương thật đẹp."
"A, là Phiên Phiên giúp ta búi tóc đẹp, nhìn không ra thì tốt." Cao Thái
hậu ôm lấy cánh tay Tần Phiên Phiên, vẻ mặt ý cười vui sướng, hiển nhiên
là nhất định phải khen nàng.
Để cho người khác biết sở dĩ mình xinh đẹp như vậy, đều là công lao
của Tần Phiên Phiên.
Đối với biểu hiện thành thật này của Cao Thái hậu, trong lòng Tần
Phiên Phiên rất vui mừng, khó trách Tiên hoàng thích Cao Thái hậu, đổi lại
là nàng nàng cũng thích, không giả dối, thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ cái
tốt của người khác.