nhưng lúc trước thời điểm Nhị tỷ ngươi gả cho hắn, cũng từng lưu nhân thủ
ở đó, hiện giờ còn có mấy người sống trong cung, ta giao hết cho ngươi, về
sau bọn họ đều nghe lệnh ngươi."
Lão thái thái đưa cho nàng một phần danh sách, vài người này phần
lớn là chức vụ thấp, dù sao có chút ít còn hơn không.
"Lão thái thái." Một lão ma ma vội vã chạy tới, nhìn thoáng qua Tần
Phiên Phiên, trên mặt có chút do dự.
"Hiện tại Phiên Phiên chính là tất cả hy vọng của Tần gia chúng ta, có
cái gì không thể nói, nói." Mặt lão thái thái lộ vẻ không ngờ.
"Nhị tiểu thư đã trở lại."
Lão ma ma vừa dứt lời, chung trà trong tay lão thái thái liền rơi xuống
mặt đất, vỡ nát.
"Nàng ta còn dám trở về! Là đưa đầu tiến vào sao?" Lão thái thái trầm
giọng hỏi một câu.
"Không, không phải."
"Đuổi ra đi, bảo nàng ta đem đầu tới gặp ta, Tần gia chúng ta không có
nữ nhi ngu ngốc như vậy!" Lão thái thái tức giận đến nghiến răng nghiến
lợi.
Lão ma ma bị bà làm hoảng sợ, Nhị tiểu thư là đích nữ, lúc trước chưa
xuất giá chính là cháu gái lão thái thái cưng nhất, hiện giờ lại muốn nàng ta
đem đầu tới gặp, đủ thấy mức độ buồn bực của lão thái thái.
Thời điểm Tần Phiên Phiên nhìn thấy Tần Kiêu, trên mặt nàng ta có
hai dấu bàn tay, lại không chịu cúi đầu, hiển nhiên là bị Tần phu nhân đánh.