Nếu hắn đi mất, không phải tên tuổi thịnh sủng của mình bị ném đi
sao? Giả sử Nhị Cẩu tử đang ở trên đường trở về lại đụng vào tiểu yêu tinh
nào, cảm thấy nhìn thuận mắt, liền bắn pháo ngay tại chỗ, mặt mũi nàng
biết giấu vào đâu!
"Hoàng thượng, tần thiếp chỉ người xếp giấy được không?" Nàng lôi
kéo tay hắn, không cho hắn đi, trong giọng nói mang theo vài phần khẩn
cầu.
Tiêu Nghiêu do dự một chút, dù sao hắn trở về cũng không lập tức
xem tấu chương, ở lại chơi với nàng một lát cũng không phải không thể.
"Hạc giấy, trẫm đã biết xếp." Hắn nhẹ giọng nói một câu.
"Xếp cái khác nha, tần thiếp khéo tay, cái gì cũng biết xếp." Tần Phiên
Phiên đã tính trước, nói.
Tiêu Nghiêu nhìn nàng chớp đôi mắt to, dáng vẻ nghiêm túc, hắn liền
tin nàng.
Sự thật chứng minh, thời điểm Đào Uyển nghi nói chuyện, càng
nghiêm túc càng giả dối, bởi vì nàng phải lừa chính mình trước mới có thể
lừa người khác được.
Ngoại trừ hạc giấy, cái rắm gì nàng cũng không biết xếp.
"Ái tần, đến cuối cùng ngươi muốn xếp cái gì? Tờ giấy này đã bị
ngươi làm nhàu nát cũng không thay đổi ra hình dạng gì. Còn hai bước gấp
mới vừa rồi vẫn luôn lặp lại, xếp xong lại mở ra để xếp lại tiếp."
Qua một lát, Tiêu Nghiêu liền mất sạch kiên nhẫn.
Tần Phiên Phiên không gấp được thứ đồ chơi nào khác lại còn giả vờ
phô trương thanh thế, tờ giấy ở trong tay đổi tới đổi lui cũng không xác