"Nhặt cái gì mà nhặt, không cho phép nhặt. Viên giấy này mới rã ra,
ngươi tưởng trẫm ngốc à?" Tiêu Nghiêu nhìn Liễu Âm do do dự dự, dường
như muốn cắn răng nhặt lên, lập tức hung tợn nhìn nàng ta nói một câu.
Liễu Âm ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, cúi thấp đầu, tự thu nhỏ mình
lại như hạt bụi, mong Hoàng thượng bỏ qua cho mình.
Kỳ thật nàng ta mới là người chịu thiệt thòi nhất, viên giấy này vừa
mới rã ra, mắt người đều có thể nhìn ra được. Nhưng mà không biết là ai
kiên quyết nói nó là tâm của Đào Uyển nghi, tốc độ biến sắc mặt cũng thật
là nhanh.
"Tần thiếp đã nhận thua, là tần thiếp không suy nghĩ tốt, kia đúng là
tâm của tần thiếp." Tần Phiên Phiên gấp gáp kêu lên.
Kỳ thật cũng không phải nàng thật sự gấp gáp, viên giấy vừa rã, ai
nhặt thì người đó ngu.
Nhưng nàng không thể biểu hiện rằng mình thật sự bình tĩnh. Một khi
bình tĩnh lại, cảm xúc của cẩu Hoàng đế ở đối diện cũng sẽ bình tĩnh lại,
sau đó sẽ truy cứu việc ngoại trừ hạc giấy, cái rắm gì nàng cũng không thể
gấp được nhưng lại muốn gạt hắn, nhắc đến tội khi quân.
Nàng không nghĩ sẽ đối mặt với nó, cùng hắn nói về trứng vẫn tốt
hơn.
Nếu Trương Hiển Năng nghe được ý tưởng trong nội tâm nàng nhất
định phải cho nàng một tràng vỗ tay điên cuồng, ngụy biện của Đào Uyển
nghi quả thực quá thông thái, quá chính xác.
Lực chú ý của Cẩu tử là có hạn, ngươi muốn thay đổi một phương
diện nào đó, phải đem phương diện khác tới dụ hoặc hắn.