"Được được được, hai mẹ con các ngươi muốn giấu trời qua biển, chỉ
hươu bảo ngựa. Trên đời này còn có công bằng hay không, đến Tiên hoàng
cũng không dám như thế!" Hoàng Thái hậu nói liên tiếp ba cái được, tức
đến hô hấp không thông, đủ thấy bà ta có bao nhiêu giận dữ.
[4] giấu trời qua biển (
瞒天过海): kế thứ nhất trong "ba mươi sáu kế",
nói dối để qua mắt người khác, che giấu ý đồ thật của mình
[5] chỉ hươu bảo ngựa (
指鹿为马啊): ý nghĩa như đổi trắng thay đen
"Phi, hắn không dám đó là chuyện của hắn, chưa từng nghe qua một
câu là trò giỏi hơn thầy sao, nhi tử của ta chính là lợi hại hơn hắn!" Cao
Thái hậu nhảy cao ba thước, kêu gào.
Hoàng Thái hậu bị bà kích thích, rốt cuộc nhịn không được, chỉ cảm
thấy muôn vạn hỏa khí toàn bộ đều vọt tới đỉnh đầu, tức khắc thét to:
"Ngươi dám nhục mạ Tiên hoàng, ngươi chờ đó, ai gia lập tức trở về bảo
Chu Quốc công tiến cung, ngày mai tham tấu ngươi!"
"Ngươi biết cái gì, đó là tình thú của ta và Tiên hoàng, hắn thích ta nói
hắn như vậy, ngươi không có tư cách..."
"A, Cao Vân Vân ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Hai vị Thái hậu không chỉ có ngôn ngữ xung đột, hai người đều hướng
về phía trước, hận không thể cào cấu khuôn mặt của lão bất tử đối diện kia.
Thậm chí Hoàng Thái hậu rống một hồi đều đã mang theo vài phần
khóc nức nở, đây là đâm một nhát đao lên ngực bà ta.
Tiêu Nghiêu vừa thấy hai người thật sự muốn làm loạn đến không thể
cứu vãn, lập tức sai cung nhân còn đứng ngây ra đó ngăn hai người các bà
lại.