ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 667

Chờ đến lúc sau, nàng đã bắt đầu xin tha, nhưng Tiêu Nghiêu vẫn mắt

điếc tai ngơ như cũ, vùi đầu mà làm.

Long sàng bị lay động đến run lên, tầm mắt nàng cũng trở nên mơ hồ

không rõ, tới thời điểm này rồi một mình hắn chơi đùa cũng rất được, tầm
mắt của Tần Phiên Phiên tự do ở trong điện, hiển nhiên là thất thần, lại
giống như tự tìm lạc thú cho mình.

Cách đó không xa là tấu chương tán loạn trên bàn, trong đầu như linh

quang chợt lóe, Tần Phiên Phiên nhớ tới thời điểm vừa rồi nàng mới vào
điện, những gì Hoàng đế nói.

"Hoàng thượng, tần thiếp muốn đủ rồi. Không phải mới vừa rồi ngài

nói đừng quấy rầy ngài --- A!". Tần Phiên Phiên vừa mới nói được một
nửa, liền cảm giác được cả người muốn lung lay.

Nàng ngẩng đầu, đối mặt với nam nhân đang nheo mắt lại nhẹ nhàng,

trên trán hắn có một tầng mồ hôi mỏng, dần dần trượt từ mặt xuống cổ, cực
kì gợi cảm làm người khác không rời mắt được.

"Ái tần nói cái gì?". Hắn liếm cánh môi hơi hơi khô, trong giọng nói

hỗn loạn có vài phần ý tứ cảnh cáo.

"Tần thiếp nói ngài xem tấu chương đi, tần thiếp không quấy rầy ngài

nữa-----", một chữ cuối cùng, ngữ điệu hơi lên cao, hiển nhiên là hắn có ý
đồ chơi xấu.

Hắn tạm nghỉ một lát, cúi đầu trao đổi với nàng một cái hôn dài, duỗi

tay sờ sờ mồ hôi ướt tóc đen của nàng, khóe miệng nhẹ cong lên lộ ra một
nụ cười.

"Biết nhũ danh của Trẫm sao?". Cảm xúc của nam nhân đang chìm

đắm trong vui thích, âm thanh cũng mang theo vài phần khàn khàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.