"Nương cũng biết con đã chịu ủy khuất. Con luôn luôn thông minh,
hiểu lòng người, ngàn vạn lần đừng giống Nhị tỷ của con, nương và cha
con tuy không nói nhưng vẫn luôn rối bời ở trong bụng." Tần phu nhân lập
tức nói.
Tần phu nhân cho dù sợ Tần Phiên Phiên tự tiện làm chủ cuối cùng
làm hỏng bét, nhưng bà cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Rốt cuộc hiện giờ người đang gặp nguy hiểm ở trong cung là Tần
Phiên Phiên, so với Tần phu nhân, nàng càng biết rõ tính tình của Hoàng
thượng và các phi tần, mọi việc nàng làm đều tính toán vì chính mình.
"Được, cảm ơn nương."
"Cảm ơn ta làm cái gì, con phải sống tốt."
Hai mẹ con không nói được mấy câu thì phải tách ra, Hách cô nương
nhanh chóng đem phương thuốc viết ra, còn dặn dò riêng: "Đây là phương
thuốc, bởi vì Tiệp dư sợ khổ, có thể chế thành thuốc viên để nuốt. Sau này
ta cũng sẽ làm một ít để ở Tần gia, nếu trong cung Tiệp dư không tìm được
người làm, có thể phái người đi Tần gia lấy."
Hách cô nương thật là một người chu đáo, đến điểm này mà nàng ta
cũng nghĩ tới, không hổ là người đã vào Nam ra Bắc.
"Vậy làm phiền Hách cô nương." Tần Phiên Phiên gật đầu cảm tạ.
Sau khi Tần phu nhân rời khỏi, Liễu Âm mới đi vào nội điện, Vọng
Lan cùng song bào thai cũng vào theo. Sắc mặt bốn người trông rất bình
tĩnh, chỉ là hơi thở có chút không được tự nhiên.
Nghĩ cũng có thể đoán được, bốn người bọn họ vốn là cung nữ Tần
Phiên Phiên tín nhiệm nhất, lần này Tần phu nhân tiến cung khẳng định là
nói chuyện gì đó rất quan trọng nhưng một người cung nữ Tần Phiên Phiên