Các loại danh tự nào cũng có, Hoàng thượng vì dễ nhớ nên thường
chọn một số cung điện mang tên dựa theo phong hào của phi tần.
Minh Quý phi cũng có chút tâm tư nhỏ, lúc nàng ta được phân đến
Minh Thược điện đã lập tức cho người truyền lời đồn ra ngoài, nói Hoàng
thượng thương cảm nàng ta, biết nàng ta thích thược dược, cho nên mới
ban Minh Thược điện cho nàng.
Trên thực tế ai cũng biết vị chủ nhân này, yêu nhất chính là loài hoa
quốc sắc mẫu đơn kia, vì tên của một cung điện đã tự đổi lại yêu thích của
mình.
Bởi vì có vài câu nhắc nhờ này của Trương Thành, vốn dĩ Thái Hân
nghĩ ngày mai lại dời đi, cũng không thể không tranh thủ thời gian thu dọn
đồ đạc trước.
Bên kia của Minh Quý phi ngay cả thánh chỉ cũng không có nhận
được, vẫn là cung nữ đi thăm dò được Trương Thành đi tuyên chỉ, mới hiểu
được Hoàng thượng đem Thái Hân nhét vào nơi này của nàng.
Minh Quý phi liền trở mặt tại chỗ rồi, quả thật là thở phì phò ném vỡ
ba chén trà, lớn tiếng quát mắng.
"Hoàng thượng đây là có ý gì? Nào có để cho Quý phi ở cùng người
khác? Ta leo đến vị trí trên cao như vậy, cũng không phải muốn cùng người
khác chia chỗ ở ra, phía dưới nhiều chỗ như vậy, tùy tiện chỉ một chỗ cũng
không cần đến chỗ của ta, đây rõ ràng là giẫm lên mặt ta mà? Sao Hoàng
thượng không đem nàng ta phân đến Thưởng Đào các đi, vừa vặn để cho
hai tiểu tiện nhân kia ngẩng đầu không thấy, cúi đầu cấu xé nhau!"
Minh Quý phi nói đến muốn khóc lên, nàng cảm thấy thật ủy khuất.
Từ xưa đến này, thật sự là không có vị Quý phi nào ở cùng với người
khác, vị phần của Quý phi cao như vậy, chính là muốn hưởng phúc, toàn bộ