Ngữ khí nam nhân có vẻ không chút để ý, không có sinh khí cũng
không có bực bội, chỉ có bình tĩnh, giống như nữ nhân trước mắt bị biếm
lãnh cung không phải nữ nhân đã ở bên hắn nhiều năm.
"Không, Hoàng thượng, từ mười lăm tuổi thần thiếp đã đi theo ngài,
hiện giờ đã là tám năm, ngài không thể ——"
"Trước đó rất lâu trẫm đã nhắc nhở ngươi một lần, an phận làm Quý
phi của ngươi, nhưng ngươi đều coi là gió thoảng bên tai. Lần này là chính
ngươi hứa hẹn, muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi. Người tới, mang
nàng ta đi." Tiêu Nghiêu đến nói cũng không buồn nói thêm một câu.
Hắn vừa nói ra liền có mấy thái giám đi lên bắt lấy cánh tay nàng ta,
kéo nàng ta ra ngoài.
"Hoàng thượng, thần thiếp không nói sai, Tần Phiên Phiên chính là giả
mang thai chính là khi quân. Hoàng thượng, vì sao ngài tin nàng ta không
tin thần thiếp!"
Thanh âm kêu khóc của nàng ta nhỏ dần, cho đến khi biến mất hoàn
toàn, trong điện lâm vào lặng yên như tờ.