ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 897

cưỡng đỡ được nàng.

"Ngươi đừng nói bừa, Hoàng thượng không phải săn thú như vậy!"

Hồng Y nhẹ nhàng trừng mắt liếc Liễu Âm một cái, giơ tay lên vỗ vỗ sau
lưng Tần Phiên Phiên, để nàng không còn sợ hãi như vậy.

Trong lòng Tần Phiên Phiên lập tức bừng lên hy vọng, tràn ngập mong

đợi hỏi: "Vậy Hoàng thượng săn thú như thế nào?"

Hông Y cong khóe môi cười với nàng, nói: " Cũng không phải Hoàng

thượng đối xử bình đẳng với mọi con mồi, với loại con mồi có vẻ ngoài đẹp
lại hiếm gặp, ví dụ như loài hồ ly trắng có bộ da lông trân quý thì không thể
bắn trúng trái tim, cố hết sức bắn lên bốn chân, như vậy sẽ không phá hỏng
sự hoàn chỉnh của bộ da lông. Sau đó lại tìm đồ tể có kinh nghiệm đến làm
thịt những con mồi đó, đều dùng dao nhỏ trắng sáng, dao vào máu ra, tình
cảnh kia..."

"Đừng, đừng nói nữa, ta muốn nôn." Tần Phiên Phiên lập tức cắt đứt

lời nói của nàng ấy, nàng đã bị dọa đến mức trợn trắng mắt, thế này còn
không bằng đừng hỏi.

"Ôi, có phải phản ứng nôn nghén lại đến không? Nô tỳ đã biết làm mẹ

sẽ vất vả mà. Ngài chờ một lát, nô tỳ đi tìm ống nhổ cho ngài." Liễu Âm vỗ
đùi, xoay người muốn đi tìm ống nhổ.

"Không cần, ta không muốn nôn ra." Tần Phiên Phiên lạnh nhạt nói.

Dọc theo đường đi Bắc Dao, xe ngựa đều chạy với tốc độ rất chậm,

trên xe lót một tấm thảm thật dày.

Tần Phiên Phiên và Hoàng thượng ngồi chung bộ liễn, đó đương nhiên

là một chỗ rất rộng rãi, còn đặt cả một chiếc bàn nhỏ bên trong, đầy đủ trà
bánh, nàng còn có thể nằm ngủ ở trong đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.