ĐỘC TÌNH - Trang 164

ngôi trường tốt nhất thành phố. Tại đây, cô ta gặp một nam sinh, người luôn
đối xử tốt với mình. Cô ta đã cho rằng đó là món quá tuyệt vời nhất mà
Thượng đế ban tặng cho bản thân ở kiếp này. Hai người yêu nhau như một
lẽ tự nhiên, trải qua bao lần cãi cọ, chia tay, hàn gắn. Sau đó, nam sinh xảy
ra chuyện, cô gái xả thân cứu người yêu. Chàng trai mất tích, cô gái liền trở
nên sa đọa.

Nghe câu chuyện đầy bi kịch như thế, ta nên nói lời an ủi như thế nào đây?
Thật ra không cần an ủi. Ta chỉ cần nói cho cô gái ấy nghe nỗi đau của bản
thân, để cô ấy biết rằng chuyện của cô ấy chưa phải thảm hại nhất, vậy là
cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. Cũng may, người bạn của cô gái kia cùng
làm theo cách này.

Lê Họa cười một mình. Phần lớn thời gian gặp chuyện khó khăn, chúng ta
đều dùng phưong thức so sánh đối lập ấy để chứng minh rằng mình vẫn
chưa đến nỗi khổ sở lắm.

Có điều, Lê Họa ấn tượng nhất với câu nói của cô nữ sinh tóc ngắn: “Khóc
cái gì mà khóc. Có chuyện bé cỏn con mà đã không muốn sống nữa rồi. Bố
mẹ sinh cậu ra nguyên lành đầy đủ chân tay, họ có lỗi gì với cậu hả?”.
Cũng phải, khi bạn giảm bớt hy vọng ở người khác, bạn sẽ không phải trả
qua cảm giác thất vọng tràn trề. Chí ít, bố mẹ đã cho bạn một hình hài trọn
vẹn, bạn cần gì phải cưỡng cầu những điều xa xỉ?

Có điều, dường như số đông mọi người đều tự cho rằng bản thân bất hạnh,
rồi từng bước một đi tới những suy nghĩ cực đoan. Ngay như chính cô cũng
vậy, cô đang kiếm tìm điều gì chứ? Điều đáng sợ không phải là đi tìm kiếm
thứ gì đó, mà là sợ bản thân không muốn tìm gì cả.

Lê Họa đứng dậy. Trước khi rời đi, cô chợt nhận ra, khung cảnh nơi này
vẫn náo nhiệt giống y lúc cô mới vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.