ĐỘC TÌNH - Trang 179

chẳng khác nào món hàng hóa. Liếc nhìn Lộ Ôn Diên đang bị vây bên kia,
anh cũng chẳng thèm cảm thông, ai bảo anh ta ra ngoài gây chuyện, để bây
giờ khiến anh vạ lây.

Lộ Diệc Cảnh ngồi một bên nhìn hai ông anh trai, đắc ý cười. Suy cho cùng
anh ta vẫn là người con ngoan, sớm kết hôn theo ý gia đình. Những kẻ nổi
danh bên ngoài kia, chưa biết chừng còn làm ra nhiều việc long trời lở đất
hơn. Bao năm qua cười trên nỗi đau của người khác vốn là “ưu điểm” của
Lộ Diệc Cảnh, đương nhiên anh ta vẫn sẽ tiếp tục duy trì nó.

Vất vả lắm Lộ Thiếu Hành mói thoát khỏi Đường An An thì lại bắt gặp Lộ
Ôn Diên đang nói chuyện vui vẻ với một cô tiểu thư nào đó. Lộ Ôn Diên
gặp xui xẻo đương nhiên không chịu buông tha anh mình.

“Anh, đây là cô Hướng.”

Lộ Thiêu Hành đành phải qua chào hỏi: “Chào cô Hướng, nghe nói anh trai
cô vừa có cháu, có dịp sẽ đến chung vui với gia đình”.

Hướng Thần quan sát Lộ Thiếu Hành. Vị thiếu gia lúc nào cũng bày ra một
vẻ mặt nghiêm nghị. Đã biết một vài chuyện nhà họ Hướng như vậy, xem
ra câu nói nghe bốn phương nhìn tám hướng quả thật không sai. Hướng
Thần trộm nghĩ, Lộ Thiếu Hành vừa mở miệng đã hỏi chuyện anh trai
mình, chứng tỏ anh cũng chẳng có ý gì với cô. Phía bên kia, mẹ anh còn
đứng đó. Những người này thật phiền phức, ngay cả nói chuyện cũng
không được yên.

Hướng Thần rời đi rồi, Lộ Thiếu Hành mới cười nói với Lộ Ôn Diên: “Sao
nào? Cái gọi là “vĩnh viễn cùng không có” của chú sao giờ đã có rồi?”

Lộ Ôn Diên trừng mắt nhìn anh hai: “Không thông cảm thì thôi, đừng đổ
thêm dầu vào lửa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.