ĐỘC TÌNH - Trang 199

Dương Uất Nhiên kéo cô vào phòng riêng chuyện trò: “Họa à, con làm sao
vậy, sắc mặt con trông không được tốt?”.

“Không sao ạ. Dượng đối xử tốt với mẹ chứ?” Cô phát hiện ra đây chính là
điều mình quan tâm.

Dương Uất Nhiên yên lặng nhìn cô hồi lâu mới trả lời: “Vợ chồng già rồi,
có gì mà tốt với không tốt? Nói chung ông ấy cũng không làm gì tệ, ngày
nào cũng ăn cơm nhà, tối về đúng giờ, thỉnh thoảng ra ngoài du lịch một
chuyến. Mẹ cũng không có gì không hài lòng”.

Lê Họa gật đầu cười: “Vậy thì tốt rồi”.

Vẫn có chút ích kỷ nhỉ, ngay cả mẹ cô cũng tỏ ra hạnh phúc, còn cô vẫn
canh cánh nỗi khó chịu trong lòng để rồi từ chối rất nhiều thứ khác. “Mẹ,
con...” Nhìn gương mặt tươi cười của Dương Uất Nhiên, cô chợt không biết
nên nói gì.

Dù vòng vo cỡ nào, thì ý nghĩa cũng giống nhau. Cô không muốn mang
tiền về đây nữa, chỉ vì không muốn trải qua cảm giác lòng đau như cắt hôm
nay thêm một lần nào nữa. Nỗi uất ức nghẹn lại trong ngực không thể bùng
phát, không đơn giản có thể hình dung bằng hai từ khó chịu hay khổ sở. Đó
là cảm giác không thể diễn tả, khiến cô chìm vào mông lung không biết
phải làm sao.

“Sao vậy?” Dương Uất Nhiên lấy làm lạ. Mặc dù hiện giờ tình cảm giữa
hai mẹ con không còn được như trước, nhưng tốt xấu gì Lê Họa vẫn là con
gái bà, lo lắng là điều đương nhiên.

Lê Họa nhìn khóe mắt đầy nếp nhăn và mái đầu vương vài sợi tóc bạc của
mẹ.

“Gần đây chuyện làm ăn của con không được tốt lắm, vậy nên sau này có
lẽ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.