ĐỘC TÌNH - Trang 206

ấy chẳng có nghĩa lý gì cả. Hoặc là, mặt xấu đó chỉ chiếm 0,01% tính cách
của họ, ta chỉ vô tình phát hiện ra rồi vội vàng quy chụp đó là toàn bộ con
người họ mà thôi.

Lộ Thiếu Hành luôn cho rằng mình chưa hoàn toàn hiểu người khác nên
không muốn nói những điều không chắc chắn, đối với Tô Tự cũng vậy.

“Đúng là em biết rõ.” Chính vì biết rõ nên không thể tránh xa.

Lộ Thiếu Hành chợt hiểu ra điều gì, “Em đang khó chịu chuyện gì à?”.

Có gì nên nói thẳng ra thì hơn, anh không thích cả ngày chơi trò đoán già
đoán non. Đâu phải ai cũng chơi được cái trò này. Anh mắt anh lộ ra một
chút thiếu kiên nhẫn.

Lê Họa ngập ngừng: “Anh…”.

Cũng không rõ đang sợ sệt điều gì, cô chẳng thể thốt nên lời. Trước mặt
mẹ, cô đã nói ra điều mình không muốn, vậy mà lúc này sao lại không thể
mở miệng?

Hóa ra, cô thật sự sợ mất đi.

Những thứ bản thân khao khát từ lâu, không ngờ có một ngày thuộc về
mình, cô liền quên hết tất cả, thậm chí chẳng buồn suy nghĩ đến vấn đề có
thích hợp hay không.

Không nỡ bỏ đi những thứ mình thích.

Lộ Thiếu Hành cau mày, anh vô cùng ghét thái độ gượng gạo này của
người khác. Ấn tượng đầu tiên của anh về Lê Họa chính là thái độ này, đến
bây giờ vẫn vậy.

“Cái gì?” Anh thở dài, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không muốn để lộ ra
bản thân mất kiên nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.