ĐỘC TÌNH - Trang 242

Lê Họa đặt điều khiển xuống bàn trà: “Mình đâu có giận dỗi gì”, không
muốn nói về bản thân, cô chuyển chủ đề: “Cậu và Lộ Diệc Cảnh rốt cuộc là
có vấn đề gì thế? Đùng cái cưới, giờ lại đùng cái đòi ly hôn? Cứ thay đổi
xoành xoạch thế!”.

“Đang nói chuyện của cậu đấy!”

“Sao cứ phải nói chuyện của mình mà không được nói chuyện của cậu?
Mình biết cậu sẽ nói cậu quan tâm, lo lắng cho mình. Nhưng thưa đại tiểu
thư, cậu có chuyện gì cũng chẳng bao giờ chịu nói cho mình biết. Kết hôn
không nói, mang thai không nói, ly hôn cũng không luôn. Trước giờ luôn
chỉ cho mình biết kết quả, cậu không nghĩ mình cũng rất lo lắng cho cậu
à?” Lê Họa bất bình, “Đừng có lôi cái cớ không muốn mình phải lo ra để
bao biện nữa đi”.

Tô Tự sững sờ giây lát rồi kéo cánh tay Lê Họa: “Xin lỗi nhé, sau này mình
không thế nữa. Chuyện kết hôn quả thật là mình có phần kích động. Mình
không kể chuyện mang thai là bởi mình vốn không dự định sinh con. Còn
về việc ly hôn, anh ta đòi ly hôn, vì anh ta có người khác rồi”. Tô Tự cười,
đưa tay lên kéo mép Lê Họa tạo thành một dáng cười.

Cuộc sống này lúc nào cũng cần nụ cười, cười thật vui vẻ.

Thấy Tô Tự bình thản nói ra những chuyện đó, trong lòng Lê Họa bỗng
dâng lên cảm giác xót xa.

Tô Tự tiếp tục: “Bảo cậu về bên kia là bởi mình cũng phải về nhà rồi.
Không thể cứ để ông ở nhà một mình suốt như thế được, mình cũng nhớ
ông lắm. Cậu biết mà, mình chỉ còn mỗi ông là người thân thôi”.

Lê Họa ôm lấy Tô Tự. Rõ ràng cô vẫn chưa đủ quan tâm đến người bạn này
của mình, chưa làm tròn bổn phận của một người bạn thân. Cô thật có lỗi
với Tô Tự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.