ĐỘC TÌNH - Trang 243

Lê Họa bận rộn cả ngày trời, đến giờ tan ca, chỉ cần nghĩ tới chuyện sắp
được ăn món mình thích là đã cảm thấy hạnh phúc, đúng là sự đối lập lớn.
Cô xách túi ra về, rời khỏi cửa được mấy bước đã trông thấy chiếc ô tô
quen thuộc đỗ bên kia đường, chủ nhân của nó cũng đang bấm còi inh ỏi.
Chần chừ giây lát, cô đi về phía đó. Đích thân Lộ Thiếu Hành đến đây đón
cô, cũng coi như một sự thỏa hiệp rồi phải không? Nếu cô còn không phối
hợp thì đúng là không biết điều. Sự ham muốn của con người luôn từ từ
bành trướng thêm, càng ngày càng lớn dần.

Lê Họa dừng bên cạnh xe, Lộ Thiếu Hành hạ cửa kính xuống, nhìn cô đứng
yên đó, không có dấu hiệu định lên xe. Từ ánh mắt của cô, anh có thể thấy
được sự kiên định không cần diễn tả bằng lời, rất đơn giản, cô sẽ không đi
theo anh.

“Lên xe đi!” Anh bực mình với cái sự khó chiều của cô.

Một lần giận dỗi như thế có thể coi là đáng yêu, nhưng hai lần, ba lần, thì
bỗng trở thành phiền phức, anh không có nhiều thì giờ chơi trò đoán tâm
trạng với cô. Anh không phải kiểu đàn ông suốt ngày quấn lấy một người
phụ nữ. Yêu cầu của anh không cao, chỉ cần cô đừng có tối ngày giận hờn
vô cớ là được.

Lộ Thiếu Hành không muốn nhắc lại lần hai, cô im lặng thì anh cũng im
lặng. Hơn nữa anh rất thích đọ sự kiên nhẫn với người khác, xem cực hạn
của mình đến đâu, tiếc là, trước giờ anh chưa từng thua.

Lê Họa không chịu nổi ánh mắt của Lộ Thiếu Hành, trong đó luôn ẩn chứa
một sự cao ngạo khiến cô buộc phải thỏa hiệp dù không muốn.

“Tối nay em có việc.” Giọng nói nhẹ nhàng, sắc mặt bình thản, khó mà
nhận ra chút đối nghịch nào.

Lộ Thiếu Hành cười khẽ, một tay đặt lên cửa xe: “Ồ, việc gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.