ĐỘC TÌNH - Trang 340

Lê Họa tần ngần hồi lâu rồi quyết định đi tới. Cô nghĩ, nếu cô không
“nghênh tiếp”, có lẽ anh sẽ tiếp tục cùng cô đôi co như vậy. Chẳng biết có
đúng không, nhưng cô cũng không muốn ngây ngốc đứng đây.

“Sao anh lại ở đây?” Cô chủ động hỏi. Chỉ cần không suy nghĩ nhiều thì sẽ
không cảm thấy đây là chuyện gì thiệt thòi.

Lộ Thiếu Hành quan sát cô một lượt mới mở miệng: “Anh không đến đây
chẳng lẽ đợi em chủ động về Đông Linh? Lên xe đi!”.

“Ở đây đi!” Ngoài nhà của mình ra, Lê Họa không cảm thấy an toàn ở bất
cứ đâu.

Trước đây cô từng thấy một người vợ vì thiếu cảm giác an toàn nên đã giấu
chồng cất riêng một trăm ngàn tệ. Về sau người chồng sinh bệnh, người vợ
đành lấy số tiền đó ra chạy chữa thuốc thang. Người chồng sau khi biết lý
do vợ mình tiết kiệm khoản tiền đó thì không chịu tiêu đến, bảo vợ cứ giữ
lấy.

Giữa thời buổi vật chất này, tiền bạc và nhà cửa dường như trở thành thứ tài
sản đảm bảo cho “cảm giác an toàn” của phụ nữ. Trong tình cảm, cơ hồ
càng ngày càng không còn an toàn nữa.

Hai tay Lộ Thiếu Hành đặt trên vô lăng khựng lại. Lê Họa rất ít khi từ chối,
vậy nên khi cô từ chối thường rất hiệu quả. Càng hiếm thì càng có giá trị.
Lộ Thiếu Hành tìm chỗ đỗ xe rồi đuổi theo cô.

Lê Họa cho rằng anh đến đây để nói gì đó. Cô không hi vọng anh nói ra hai
tiếng chia tay. Chỉ đơn giản là không thích nghe, nếu quả thật chia tay chỉ
cần anh thể hiện bằng hành động là được, cô sẵn sàng chấp nhận. Cô có
cảm giác nếu anh nói ra lời chia tay, tình thế sẽ giống như cô bị bỏ rơi.

Bước đi của cô chậm rãi, nhìn như có vẻ thư thái. Lộ Thiếu Hành theo sau
cô, thấy cô như vậy thì không khỏi bật cười: “Có nhớ anh không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.