ĐỘC TÌNH - Trang 35

“Mưu Viễn, Mưu Viễn...”

Bà ta gọi tên bố cô mới thân mật làm sao.

Cô đứng lặng nhìn hai người họ. Ả đàn bà đó đúng là xinh đẹp, đúng là yếu
đuối. Cô cảm thấy rất tức cười.

Lê Mưu Viễn trừng mắt: “Mày đúng là không thể nói lý giống mẹ mày. Cho
mày ăn học ngần ấy năm thật công cốc!”.

Lê Họa biết bố đã thật sự tức giận, nhưng cô chỉ cười: “Ông bố vĩ đại của
con, bố có thể nói cho con biết ở đâu dạy đàn ông vong ân bội nghĩa, vứt bỏ
vợ con đi ôm ấp người đàn bà khác không? Nói cho con để con biết người
ta biến chất như thế nào?”.

Vừa nói, cô vừa chậm rãi bước về phía bố mình. Người phụ nữ kia vẫn
đang khóc thút thít, bố cô càng ôm bà ta chặt hơn.

“Nhân tiện, bố học ở đâu cái kiểu ôm ấp ả đàn bà khác trước mặt vợ thế?”

Lê Họa biết lúc đó mình rất đáng ghét, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh
thục nữ mà bố mẹ mong muốn. Nhưng cô không nhẫn nhịn được, cô cũng
biết tức giận, cô không thể cố gắng hiểu cho nỗi lòng của người khác.

“Lê Họa, bố đã nói rồi, bố mẹ tính tình không hợp nhau, bây giờ cũng
không cần thiết phải tiếp tục sống chung với nhau nữa.”

Thời cấp ba, cô thường lén lút đọc tiểu thuyết trong giờ học, mỗi lần thấy
bố của nhân vật nữ chính nuôi tình nhân bên ngoài hoặc đem một đứa con
riêng về nhà, cô đều cảm thấy nữ chính thật đáng thương. Nhưng đồng thời,
cô cũng tự an ủi rằng, dù nữ chính đó phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao
nhiêu tủi hờn thì cuối cùng vẫn sẽ nhận được sự yêu thương của bố và có
được tình yêu chân thành của riêng mình. Đó là định luật bất biến!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.