ĐỘC TÌNH - Trang 34

Bố cô ngập ngừng: “Họa, bố mẹ đã không còn tình cảm gì với nhau nữa
rồi, bây giờ cũng không tìm được tiếng nói chung, chia tay là tốt cho tất cả
mọi người”.

Lê Họa nhìn bố như một người xa lạ.

“Không còn tình cảm? Không chung tiếng nói?” Cô không nhận ra mình
đang cười đầy mỉa mai, “Hai người không có tình cảm thì làm sao sinh ra
con? Không chung tiếng nói thì sao ngày trước còn kết hôn? Giờ thì đúng
là không có tình cảm rồi, vì người phụ nữ này nuôi con cho bố, chăm sóc
bố mẹ của bố, để bố có thời gian ở bên ngoài chơi bời hưởng thụ, quen biết
với những người phụ nữ xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn. Bố nhìn mẹ con đi,
nhìn bộ dáng hiện giờ của mẹ con mà xem có bao nhiêu nếp nhăn? Đó toàn
là chứng cứ cho sự hi sinh của mẹ vì cái nhà này, vì bố. Bây giờ mẹ bị
ruồng rẫy, sao bố không nghĩ xem nếu không có mẹ thì bố làm sao thành
công được như ngày hôm nay? Sao bố không nghĩ xem sau khi hi sinh vì
gia đình như thế, cả tuổi trẻ và dung nhan của mẹ đều đã không còn?”.

Lê Họa nghĩ, cả đời này bản thân sẽ chẳng bao giờ nói nhiều đến thế. Cô
nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trong nhà mình, nỗi căm phẫn ăn
đến tận xương tủy.

Lương thiện là cái quái gì? Nó chỉ tồn tại khi mà bạn chưa gặp phải những
điều tồi tệ trong cuộc sống mà thôi.

Quả nhiên là như vậy, lúc đó, Lê Họa dường như đã quên hết mọi thứ mà
lao tới người phụ nữ kia, túm tóc bà ta mà giật lấy giật để. Bấy giờ cô mới
phát hiện mình có tố chất tiềm ẩn của một người đàn bà chua ngoa. “Bà là
đồ vô liêm sỉ, đồ mặt dày làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình tôi...”

Lê Họa còn chưa nói dứt câu đã bị bố đẩy sang một bên. Cô ngơ ngác nhìn
bố mình ôm người phụ nữ kia vào lòng, tựa như trước đây bố vẫn hay
thường ôm cô để an ủi mỗi khi cô giận dỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.