ĐỘC TÌNH - Trang 47

quen rồi”. Đừng tưởng làm bộ khổ sở thì sẽ nhận được sự cảm thông của
người khác, phụ nữ bây giờ lắm thủ đoạn, chẳng trách con trai bà lại mê
muội như vậy.

“Bác nói đúng ạ. Đây đúng là công việc của cháu.” Cô bỏ tay ra khỏi bụng,
cảm giác khó thở càng thêm rõ rệt, cô mím môi nói, “Không biết hôm nay
hai bác tới tìm cháu có việc gì?”

Ông Trác vẫn chỉ lẳng lặng quan sát Lê Họa. Những việc này cứ để phụ nữ
nói chuyện thì thích hợp hơn.

“Cô không biết hay giả vờ không biết?” Bà Trác nhếch môi cười khẩy. Thời
buổi này không thiếu những chuyện như thế, một cô nàng Lọ Lem luôn gặp
phải một bà mẹ chồng ác độc, bà ta sẽ nhét nắm tiền vào tay cô và nói:
“Chẳng phải cô bám lấy con trai tôi vì tiền ư? Cầm lấy rồi cút xa ra!”.

Trước đây, Lê Họa từng chứng kiến những tình cảnh tương tự. Khi ấy, cô
chỉ cảm thấy nực cười, thật không ngờ chuyện này lại xảy ra với mình.

“Cháu quá ngốc, nên không nghĩ ra.” Cô mỉm cười đáp.

Bà Trác cau mày, giọng đanh lại: “Tránh xa con trai tôi! Cô không xứng với
nó!”.

Lê Họa nhìn bà ta: “Bác ạ, bác tìm nhầm người rồi. Mấy câu kia bác nên
nói với con trai bác thì đúng hơn. Rằng anh ấy có mắt như mù mới để ý tới
loại con gái như cháu!”.

“Vẫn còn tự biết thân biết phận đấy, con gái tử tế ai lại suốt ngày ở đây?
Gia cảnh nhà cô đâu đến nỗi nào mà phải làm cái nghề này? Ai cũng có
lòng tự trọng, nếu ngay cả lòng tự trọng mà cô cũng không có...”, bà Trác
ngừng lại giây lát, “Làm người không thể chọn sai đường, cô chọn con
đường này không ai ý kiến gì, nhưng giờ dính dáng đến con trai tôi. Nó
chẳng những muốn cưới cô, mà còn ép chúng tôi chấp nhận cô. Dù cô dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.