ĐỘC TÌNH - Trang 48

thủ đoạn gì để dụ dỗ con trai tôi, cô cũng không thể qua được cửa chúng tôi
đâu. Nếu thật lòng với con trai tôi thì đừng làm hỏng cuộc đời nó. Còn nếu
cô vì tiền...”

Bà Trác ngừng lại, nhìn sắc mặt Lê Họa.

Cô cười: “Đương nhiên là cháu thích tiền rồi ạ”.

Thành thật mà nói, nếu Trác Dực Đình không phải công tử nhà giàu, cô đã
chẳng để mắt tới anh. Cô vốn là một người rất thực tế.

Bà Trác hừ lạnh, vẻ mặt ra điều “biết ngay mà”. Ông Trác cũng sa sầm mặt
lại, hận một nỗi không thể kéo thằng con trai trời đánh của mình đến đây để
xem đứa con gái này là hạng người nào. Ông lập tức lấy một tờ séc, nóng
lòng muốn giải quyết nhanh gọn mớ rắc rối này. Chỉ cần Lê Họa nhận tiền
nghĩa là chứng tỏ cô ta đồng ý rời khỏi con trai ông. Giao dịch hoàn tất, dù
Lê Họa có đổi ý thì Trác Dực Đình cũng biết được con người cô ta, sẽ
không tiếp tục mê muội như bây giờ nữa.

Tấm séc bị ném xuống chân Lê Họa. Cô trầm mặc giây lát, cơ thể đau đến
cứng đờ.

Thật hay, bao nhiêu chuyện xui xẻo đều kéo đến cùng một lúc.

Cô cúi xuống nhặt tấm séc, nhìn ông bà Trác và nói: “Trong mắt hai bác,
con trai mình chỉ đáng giá ngần này thôi sao?”. Cô khẽ cười, dùng thái độ
khinh bỉ mà xé tấm séc, sau đó ném vào thùng rác. “Chỉ thế này mà cũng
muốn mua chuộc cháu ư?” Cô nhướng mày nói.

“Làm người đừng có tham lam quá!” Bà Trác giận dữ, “Cô muốn bao
nhiêu?”.

Lê Họa ngạc nhiên, giờ đến lượt cô được ra giá ư? Cô vắt chéo chân, điệu
bộ vênh váo: “Để cháu nghĩ đã!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.