ĐỘC TÌNH - Trang 81

Trác Dực Đình nhìn cô, cười nói: “Em ngủ sớm đi nhé!”.

Cô đứng nhìn theo bóng xe của anh cho đến khi khuất xa. Vừa nhấc chân
định trở vào nhà, điện thoại lại báo có tin nhắn.

“Giờ anh đã cảm thấy nhớ em rồi, phải làm sao đây?”

Cô định cất điện thoại đi, nhưng vừa được hai bước, cô lại trả lời tin nhắn
của Trác Dực Đình.

“Vậy thì thưởng cho anh đêm nay nằm mơ thấy em.”

Vào thang máy, Lê Họa nhìn bóng mình trên gương, tự hỏi: “Mày hài lòng
với cuộc sống như vậy thật ư?”. Cô cười ngây ngốc, chỉ tay vào gương:
“Đồ ngốc, hãy tự nói với chính mình ấy!”.

Ra khỏi thang máy, cô loay hoay tìm chìa khóa trong túi. Đèn hành lang
chập chờn rồi sáng hẳn, cô sững người khi trông thấy bóng dáng quen
thuộc trước mặt. Cô mở to mắt nhìn cho kỹ, không phải ảo giác. Đúng là
anh ấy. Cô cứ đứng bất động như vậy cho đến khi đèn cảm ứng vụt tắt. Cả
người anh chìm trong bóng tối, chỉ còn chút đốm sáng yếu ớt của điếu
thuốc.

Lê Họa ho khan mấy tiếng, đèn cảm ứng liền sáng lại. Cô chậm rãi bước
tới, nụ cười trên gương mặt đã biến mất từ khi nào. Anh ấy xuất hiện ở đây,
chắc chắn không phải vô tình hay trùng hợp. Khi hai người chỉ còn cách
nhau mấy mét, điện thoại của Lê Họa chợt đổ chuông, cô vội bắt máy.

“Vào nhà chưa em?”

“Ừm.” Cô ngẩng đầu nhìn người đối diện.

“Chỉ muốn nghe giọng em thôi.”

Nếu không phải lúc này, có lẽ cô đã bật cười vui vẻ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.