ĐỘC TÌNH - Trang 92

CHƯƠNG 14

Lê Họa đứng thất thần mãi đến khi chuông đồng hồ điểm.

Kim đồng hồ di chuyển từng chút từng chút, như đang ghi lại khoảnh khắc
ngốc nghếch của cô nãy giờ. Cô cúi người, xoa xoa hai chân đã tê dại rồi
cầm lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm. Đứng im dưới làn nước nóng cho đến
khi cả cơ thể ấm lên, cô nhìn mặt mình trong gương hồi lâu, sau đó mỉm
cười tự nhủ bản thân không nên nghĩ nhiều nữa, coi như chẳng có gì xảy ra
cả.

Gội đầu, mặc váy ngủ, sấy tóc... vẫn là những việc như ngày hôm qua, đâu
có gì khác. Lúc nào cũng tự lừa mình dối người, nhưng vẫn phải vui vẻ
chịu đựng. Cho đến khi đã nằm trên giường, rốt cuộc cô cũng chẳng thể lừa
gạt bản thân được nữa, ít nhất thì trái tim cô vẫn còn một chút cảm giác.

Thế nhưng cô hiểu rõ bản thân không phải kiểu người si tình. Mấy năm
qua, cô không hề nghĩ đến Lộ Thiếu Hành, đương nhiên anh cũng chẳng
cho cô bất kỳ hồi ức đẹp đẽ nào để nhớ đến. Hai người giống như hai cái
cây được trồng ở hai khu vườn khác nhau vậy, cô chỉ vô tình ngó sang
mảnh vườn kia và trông thấy anh, chỉ có thể nhìn ngắm anh từ xa. Mảnh đất
đó rất phì nhiêu, cô vốn chẳng thể so sánh được. Dù vẫn ôm những suy
nghĩ viển vông, nhưng lí trí luôn nhắc nhở cô rằng hai người không thuộc
về cùng một thế giới, vậy nên ắt hẳn sẽ có quỹ đạo riêng.

Lần đầu tiên Lộ Thiếu Hành tìm đến cô là một chiều mưa tầm tã, mấy ngày
sau khi anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Tô Tự ở quán
ăn.

Anh hẹn gặp cô tại một quán cà phê trong trường học. Cuộc gặp gỡ ấy có
vẻ rất nghiêm túc, cho dù từ đầu tới cuối anh chẳng nói được mấy câu. Cô
hoàn toàn hiểu những gì anh muốn truyền đạt, anh sẵn lòng bù đắp cho cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.