ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC
LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chương 160: Bắc La Diệt Quốc, Thăng Cấp (6)
Mấy ngày nay tựa như một giấc mộng, có thống khổ nhiều hơn nữa
cũng có thể ném qua một bên, Dạ Quân Mạc chưa từng được sống thoải
mái như thế.
Đột nhiên hắn cảm thấy cho dù ở trong này ngây ngốc cả đời cũng
không có cái gì không tốt, đáng tiếc loại ý niệm hoang đường trong đầu này
cũng chỉ là suy nghĩ, mối thù của mấy vạn người Ám Dạ Đế Quốc, ân oán
nhiều thế hệ với Sáng Thế Thần Điện không thể dễ dàng quên đi như vậy.
Cứ coi như là một giấc mộng, khúc ca cuối cùng của đời người, lưu
trữ một phần trí nhớ, có lẽ không còn có cơ hội gặp mặt, có lẽ lúc gặp lại
nàng đã biết hắn là ai, chỉ hối hận là đã không giết hắn.
Bạch Vũ nghe được Dạ Quân Mạc phải đi, vẻ mặt lên án, “Vì sao phải
đi? Ngươi đã đáp ứng sẽ chơi với ta, ta đối với ngươi không tốt sao?”
Vẻ thâm trầm trong con ngươi của Dạ Quân Mạc không thay đổi, trầm
mặc một lúc lâu.
Gió lạnh hiu quạnh thổi qua, những đóa hoa phiêu linh rơi đầy trời.
Đôi mắt Bạch Vũ đỏ hoe, giống như tiểu bạch thỏ, vươn cánh tay nhỏ bé
trắng nõn giữ chặt Dạ Quân Mạc, “Không cần đi, ngươi ở lại vài ngày với
ta được không?”