”Cùng ngươi chơi?” Dạ Quân Mạc con ngươi thâm thúy lạnh lùng
hiện lên một tia hoài nghi.
”Đúng vậy. Thượng Quan ca ca cùng Ngọc tỷ tỷ mỗi ngày đều bận
rộn, cũng không biết bận cái gì, cũng chưa từng có thời gian chơi với ta. Cô
cô thật ra có đi theo bồi ta, nhưng nàng luôn quản ta, ngươi chơi với ta
được không?”
Dạ Quân Mạc khóe miệng không đổi hơi run rẩy, đây là công chúa ta
muốn ám sát? Một cô nương suy nghĩ đơn thuần?
Cuộc đối thoại vừa rồi ở ngoài động hắn nghe thấy được, biết được cô
nương tuyệt sắc trước mắt này chính là người mà hắn hao hết tâm tư, không
tiếc lấy thân mạo hiểm, xông vào Sáng Thế Thần Điện muốn giết chết -
công chúa Bạch Vũ!
Nhưng hiện tại hắn lại hoài nghi quyết định giết chết công chúa Bạch
Vũ này có hay không chính xác? Giết nàng có vẻ không có tác dụng gì,
nàng căn bản là mặc kệ mọi chuyện.
”Ta bị thương.” Dạ Quân Mạc thanh âm lạnh như băng nói.
”Không sao, nếu ngươi nguyện ý đi theo bồi ta, ta giúp ngươi trị. Ta là
Y sư tốt nhất của Sáng Thế Thần Điện, ngươi chờ ta trở về lấy dược.” Bạch
Vũ cao hứng giống như hồ điệp vui vẻ bên hoa bay ra khỏi sơn động.
Dạ Quân Mạc thấy nàng rời đi, lập tức vịn lên trường, đứng dậy
hướng ngoài động đi ra.
Ba-----
Một cái xiềng xích đột nhiên quấn ở trên cổ tay hắn, ở trên một vách
đá khác của ngọn núi, Bạch Vũ cư nhiên đã trở lại: “Ta đột nhiên nhớ đến
người bệnh không thể lộn xộn, cho nên trước phải đem ngươi giữ lại.”