"Này, hai người các ngươi muốn làm gì?" Chờ Âu Dương Diệp kịp
phản ứng, đuổi theo, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đã vào phòng, vọt vào
phòng ngủ.
Thật ra Bạch Vũ vội vã đi vào phòng chỉ là muốn tìm cái giường đế
cho Dạ Quân Mạc nghỉ ngơi một chút mà thôi, chạy suốt một đường, còn
sử dụng châm độc, vận dụng linh khí, Dạ Quân Mạc cần phải nghỉ ngơi
một chút.
Nhưng vào phòng ngủ lại phát hiện một người đang nằm trên giường
Âu Dương Diệp, một nữ tử.
Nữ tử này không mỹ mạo bao nhiêu so với Bạch Vũ, nhưng cũng coi
như là thanh tú, dịu dàng, vừa thấy chính là loại nữ tử ôn nhu, hiền thê
lương mẫu. Chỉ tiếc nàng vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt nằm trên
giường, giống như người chết, ngực không có bất kỳ cái gì nhấp nhô lên
xuống, trên mặt cũng không có một chút máu, làn da trắng bệch giống quỷ.
Bạch Vũ ngạc nhiên một lúc, rất nhanh đã kịp phản ứng, có lẽ nữ tử
này chính là thê tử Uyển Kỳ của Âu Dương Diệp, nhìn bộ dạng này, hình
như tình hình không tốt lắm.
"Cút ra ngoài!" Âu Dương Diệp gầm thét đuổi theo vào phòng, nhìn
thấy hai người đứng ở bên giường nhìn thê tử của ông, diendanlequydon –
V.O, nhất thời hai mắt đỏ bừng, không chút khách sáo sử dụng sát chiêu, rút
ra một thanh kiếm nhỏ, đâm thẳng vào yết hầu Bạch Vũ.
Bạch Vũ vung ra một đường Lưu Hỏa, nện lên kiếm phong, bảo kiếm
lạnh giá đâm thủng Lưu Hỏa, không hề bị ảnh hưởng tiếp tục đâm tới.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, một nắm có thể ngăn cản bảo kiếm linh
thuật! Không hổ là Luyện khí đại sư, tạo ra một thanh bảo kiếm tuyệt thế
cho mình như vậy, thân thể hơi nghiêng, chuyển tay trực tiếp chưởng một
chưởng lên cổ tay Âu Dương Diệp.