ĐỘC Y THẦN NỮ- PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ - Trang 1936

"Thực xin lỗi, ta không bảo vệ tốt cho nàng." Dạ Quân Mạc thản nhiên

quay đầu, cả thân hình bị máu tươi bắn tung tóe vẫn giống một thân cây
tùng ngạo nghễ như cũ, ngang nhiên đứng thẳng bên cạnh Bạch Vũ, chắn
gió che mưa cho nàng.

"Vì sao không đi?" Bạch Vũ cảm thấy một giọt thủy châu (hạt ngọc

nước) ấm áp từ trong hốc mắt rơi xuống, sáng trong. Thì ra đây là nước
mắt! Từ sau khi nàng lớn lên hiểu chuyện thì chưa từng rơi lệ.

"Muội muội tốt của tỷ, muội đây là khóc sao?" Ngọc Ưu Liên đáng

yêu chớp mắt, khuôn mặt thanh thuần tươi cười lại tàn khốc giống như ác
ma: "Không phải muội khóc vì hắn ta chứ? Ám Dạ Quân Vương thật đúng
là hấp dẫn muội không nhẹ."

"Ngươi muốn thế nào?" Bạch Vũ nhìn nàng ta giống như nhìn người

xa lạ.

Ngọc Ưu Liên mỉm cười: "Tỷ đây là vì tốt cho muội, muội muội.

Lòng người khó dò, ai cũng không nhìn thấu, tỷ sợ muội bị lừa. Ai biết Dạ
Quân Mạc có thật lòng với muội không, không bằng... đào ra nhìn xem đi?"

Thân thể Bạch Vũ run lên bần bật, hai người đệ tử lập tức bắt được Dạ

Quân Mạc.

"Đừng! Tỷ tỷ!" Bạch Vũ gục ở trước mặt Ngọc Ưu Liên, kéo ống tay

áo của nàng ta: "Tỷ tha cho hắn có được không, tỷ muốn cái gì muội cho tỷ,
cái gì muội cũng đều có thể cho tỷ, tỷ thả hắn đi có được không? Van xin
tỷ..."

Nàng khóc nức nở liều mạng cầu xin.

Ngọc Ưu Liên từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe miệng gợi lên nụ

cười đắc ý: "Muội muội, muội cũng có lúc cầu xin ta?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.