vọng triệt để, làm cho bọn họ biết tất cả những gì bọn họ làm đều là vô
dụng, chuyện bọn họ làm ra, tất cả nợ máu đều phải trả lại!"
"Được!" Bạch Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
Tổ tiên cười to: "Không hổ là hài tử của nàng ấy, ta không thể ở cùng
với nàng ấy, hậu bối có thể lấy nữ nhi của nàng ấy coi như là duyên phận.
Ngươi tên là gì?"
"Bạch Vũ." Bạch Vũ nháy mắt mấy cái: "Nghe Thạch cô cô nói, là
nương ta đặt cho ta."
"Bạch Vũ, Bạch Vũ, tên rất hay." Hắn nhìn về phía Dạ Quân Mạc:
"Tiểu tử, ánh mắt không tệ."
Dạ Quân Mạc cũng cười, nụ cười yêu nghiệt dường như khiến không
gian tối đen đều sáng lên trong nháy mắt, Bạch Vũ lập tức nhìn đến ngây
ngốc.
"Tổ tiên đã thừa nhận Vương Hậu của ta, có thể chỉ rõ hộ vệ Phượng
Hoàng ở đâu không?” Dạ Quân Mạc hỏi thẳng.
"Ừ, hộ vệ Phượng Hoàng quả thật là thế lực rất quan trọng, tính ra
người cũng không nhiều lắm, chỉ là... đến lúc các ngươi gặp được sẽ biết.
Ta sẽ chỉ dẫn Bạch Vũ đi." Thân hình ông ta thay đổi, lại lùi về trong con
dấu: "Ta không thể ở lâu bên ngoài, đến lúc đó các ngươi cầm con dấu này
ra khỏi Đế Đô, ta sẽ chỉ đường cho các ngươi."