Vệ Hỏa chống lại đôi mắt lạnh lùng của Bạch Vũ: "Vương Hậu đã rất
sốt ruột. Ám vệ Phượng Hoàng chúng ta luôn luôn dốc sức vì Đế Quốc
nhiều năm như vậy, cũng cũng coi là lão nhân Đế Quốc, người không thể
nói đi là đi."
"À? Ý này của ngươi là, ngươi không muốn đi theo ta, muốn tiếp tục ở
sơn trại này..." Bạch Vũ gằn từng tiếng chậm rãi nói: "Chiếm núi làm
Vua?"
Lời vừa được nói ra khỏi miệng, bầu không khí trong chính đường đã
không giống, yên tĩnh dọa người. Khi thế ép người tràn ngập giữa hai
người, sát khí ẩn ẩn nghiêm trang khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
Hòa thượng trọc đầu tên Vệ Mộc vội vàng hoà giải: "Vương Hậu thứ
tội, lão Đại không có ý này."
"Vậy là có ý gì?" Bạch Vũ nhìn về phía hắn.
Vệ Mộc hơi há mồm, có chút khốn cùng nhìn về phía Vệ Hỏa và Vệ
Phong, hắn vốn là người không biết nói chuyện. Vệ Phong cười tủm tỉm
nói: "Vệ Hỏa chỉ muốn thử xem bản lĩnh của Vương Hậu, chúng ta làm bạn
với mãnh thú, nếu chủ tử bị mãnh thú bài xích sẽ không tốt lắm."
Bạch Vũ vừa nghe đã hiểu rõ: "Ngươi muốn ta đi thuần phục mãnh
thú?"
Vệ Hỏa không chút khách sáo: "Chính thế."