hiện trước mặt nàng, kiêu căng vòng tay.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy, vậy mà là một người quen, là người nàng gặp
lúc khiêu chiến Vô Trần bảng - Tả Vũ.
“Là ngươi, ngươi cũng tiến vào Vô Trần Cung?”
Thần sắc Tả Vũ ảm đạm xuống, bĩu môi, “Không, ta chỉ là một đệ tử
ngoại môn, ở trong này làm việc vặt, cũng làm chút việc chân chạy. Đi thôi,
ta mang ngươi lên núi, kết giới nơi này nếu không có người dẫn đường, có
vài người cả đời cũng không đến được Vô Trần Cung.”
Có Tả Vũ dẫn đường, rất nhanh Bạch Vũ đã đến phía trước Chủ Điện
Vô Trần Cung, phía trước điện là một quảng trường rộng lớn, có không ít
đệ tử nội môn Vô Trần Cung tụ tập, ánh mắt thường lướt qua trên người
Bạch Vũ, có tò mò, có khinh thường, còn có khiêu khích.
Ngoại trừ Bạch Vũ, tám đệ tử mới khác cũng đã đến đông đủ, Bạch
Vũ liếc nhìn một cái liền thấy được Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên.
Đôi mắt Nhạc Kỳ Nhân sáng lên, vui sướng lao thẳng lại đây, ôm lấy
cánh tay Bạch Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ăn phải mướp đắng, “Vũ
tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi. Chúng ta cũng đã đợi hai giờ, cũng không có người nói
cho chúng ta biết tiếp theo phải làm sao. Tỷ nói xem Vô Trần Cung là có ý
gì đây?”