Bạch Vũ và Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân chạy tới Chủ Phong, quả
nhiên nhìn thấy Bạch Tử Quỳnh. Viêm Vũ Đế dẫn bà đến, còn nắm tay bà
không buông, nhưng Trưởng công chúa Tây Trần cũng tới, còn đi theo bên
cạnh Viêm Võ Đế.
Bạch Vũ phát hỏa lớn, trừng mắt nhìn Viêm Hạo Thiên: "Cha ngươi
có ý gì? Muốn lấy cả hai người?"
Viêm Hạo Thiên rất vô tội giật nhẹ khóe miệng: "Ngươi đừng nhìn ta,
ta cũng không rõ ràng."
"Nhanh chút đi hỏi rõ ràng, ta cũng không muốn sư phụ ta gả cho một
nam nhân cặn bã!"
"Này, tốt xấu gì cũng là Phụ vương của ta!" Gân xanh trên khóe mắt
Viêm Hạo Thiên giật giật.
"Cha ngươi và ngươi giống nhau, đều là ăn trong bát nhìn trong nồi,
hoa tâm muốn chết." Nhạc Kỳ Nhân rất không khách khí chen vào nói.
Mặt Viêm Hạo Thiên đen như đáy nồi, căm tức, run rẩy nhìn Nhạc Kỳ
Nhân: "Ta hoa tâm khi nào? Đoạn thời gian này không phải ta đây đều ở
cùng một chỗ với ngươi sao?"
Bạch Vũ: "......" Giống như đã biết sự thật gì đó khủng khiếp.
Thừa dịp Yến tửu còn chưa bắt đầu, ba người cùng đi đến cửa Chủ
Điện, muốn đi vào nói nói mấy câu, nhưng đệ tử trông coi lại rất không
kiên nhẫn đuổi bọn họ đi.