vạn lượng bạc trắng. Thứ ba, Hình Bộ Thượng Thư phải tự mình đánh xem
ngựa đưa chúng ta trở về Tề Vương Phủ. Đáp ứng ba điều kiện này thì thôi,
nếu như không đáp ứng, ngươi hãy đi nói cho bọn hắn biết, cho dù ta có
chết tại trong lao này, cũng sẽ không trở về.”
Phượng Lan Dạ tự tiếu phi tiếu mở miệng, thanh âm quyết liệt, quan viên
Hình Bộ đi theo Tư Mã Vũ Tiễn tới, nghe lời của nàng, sắc mặt xám trắng,
nếu bởi vì bắt lầm người mà khiến cho Tề Vương Phi mất mạng, trách
nhiệm này ai cũng không đảm đương nổi.
Tư Mã Vũ Tiễn nghe lời Phượng Lan Dạ nói…,lập tức gật đầu.
“Tốt, tỷ đi tìm bọn hắn, nếu bọn họ không chịu, tỷ lập tức nháo (NN:
nháo=làm ầm ĩ) đến trong cung, không tin bọn họ không chấp nhận, Lan
Dạ yên tâm đi, không cần nóng vội.”
“Ừ.”
Phượng Lan Dạ xoa tay, Tư Mã Vũ Tiễn dẫn theo đám người khí thế dạt
dào xông ra bên ngoài, chạy thẳng tới chính sảnh Hình Bộ thương lượng,
đem ba điều kiện của Tề Vương phi nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau,
hôm nay mới biết, người nào bọn họ không chọc, hết lần này đến lần khác
lại đi chọc tiểu ác ma này. Mọi người trong Hình Bộ lập tức tập hợp nghị sự
để xem xử lý chuyện này như thế nào.
Trong đại lao, Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi thâm
thúy như hồ nước lại ẩn ẩn sóng ngầm của biển sâu, bình tĩnh nhìn Phượng
Lan Dạ, nha đầu này thật biết tính toán, trong một đêm giúp Tề Vương Phủ
kiếm được ba vạn lượng bạc trắng, hiện tại Hình Bộ muốn cho cũng phải
cho, không muốn cho cũng phải cho, tuyệt đối không thể nào để bọn họ
tiếp tục ở lại nơi này, nếu như gặp chuyện không may, hình bộ bọn họ thật
đúng là không đảm đương nổi.
“Lan nhi thật giỏi yêu cầu a.”