Nam Cung Diệp khóe môi ẩn thầm lãnh ý, hướng ra phía ngoài kêu:
"Tích Đan đưa Tấn vương cùng Sở Vương xuất phủ."
" dạ, Vương gia."
Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt dẫn thủ hạ riêng của mình bước
nhanh rời đi, Tích Đan dẫn hạ nhân đem hai vị Vương gia đưa ra Vương
Phủ, không ngờ đi đến Thanh mãn viện trong Vương Phủ, ngoài ý muốn
thấy bên trong cửa mở rộng có một đạo thân ảnh mỹ lệ, Nam Cung Trác
con ngươi tối sầm lại, không nhịn được mở miệng hỏi thăm Tích quản gia.
" ai vậy a?"
" hôm qua Vương gia trở về phủ, bởi vì ngựa chạy mau, kinh sợ đến cô
gái này, nàng tạm thời ở trong vương phủ tĩnh dưỡng."
Hai người cũng không nói gì liền đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi Tề vương
phủ, mấy người liền thở phào nhẹ nhõm, phiên thân lên ngựa riêng của
mình trở về phủ, đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay, bọn họ có một
loại cảm giác không thể nắm lấy, Tề vương cùng Tề vương phi đối với
chuyện bị bắt cóc, tựa hồ hoàn toàn không biết chân tướng, nếu như trong
tay bọn họ thật sự có người mà nói..., làm sao có thể không biết đây?
Nhưng nếu nói là một chút cũng không biết thì..., Tề vương phi mắng rất
khó nghe như vậy, tựa hồ cố ý tức giận mắng, nhưng nàng luôn luôn không
phải là người dễ xúc động, cuối cùng thì chuyện gì xảy ra, hai người nghĩ
đến đau cả đầu, cuối cùng quyết định cái gì cũng không suy nghĩ, trước mắt
hãy tra rõ dư đảng của Trưởng Tôn nhất tộc ở địa phương nào, tốt nhất phải
bắt được bọn họ, đây cũng là chuyện lập công.
Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ lập tức phái người theo dõi chặt chẽ
động tĩnh của An Giáng thành . . . . . ."
. . . . . ." .