Phượng Lan Dạ nhẹ giọng ứng hoà một câu, liền không nhìn tam hoàng
tử Nam Cung Tiếp nữa, chậm rãi đứng dậy, động tác kia ý là muốn tiễn
khách.
Mặt của Trữ Cảnh lại khó coi, nha đầu kia thật sự là không làm cho
người ta cáu giận là không chịu nổi mà, mỗi lần quay về là cho người ta
một cái kinh ngạc rất lớn, sau đó còn bày ra vẻ mặt làm cho người nổi máu
điên lên, a a, Trữ Cảnh ở trong lòng dùng sức gắng thở, hết lần này đến lần
khác tức giận mà không thể phát, bởi vì hắn vẫn chưa quên đến cảnh cáo
của chủ tử, nếu hắn còn dám sinh sự, về sau sẽ không cho hắn đi theo.
Nam Cung Tiếp không phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết ý tứ của Phượng
Lan Dạ, hơn nữa hắn đã có được thứ mà hắn muốn có, nên liền đứng dậy
cáo từ.
Phượng Lan Dạ hài lòng dặn dò Hoa Ngạc: "Đưa tam hoàng tử đi ra
ngoài."
''Dạ, công chúa."
Hoa Ngạc cúi người xuống một chút, tiễn Nam Cung Tiếp đi ra ngoài.
Nam Cung Tiếp đi đến trước cửa thì ngừng lại, dường như nhớ tới cái gì
liền mở miệng: "Nếu các ngươi có chuyện gì, hãy phái người đi Nam Cung
phủ báo cho ta biết."
Hoa Ngạc vừa nghe lời này vội vàng cảm tạ, ở nơi này có chỗ dựa vững
chắc vẫn tốt hơn, liên thanh mở miệng.
"Cám ơn tam hoàng tử , cám ơn tam hoàng tử."
Trữ Cảnh đối với sự cảm tạ của Hoa Ngạc làm bộ lơ đểnh, thật ra thì hắn
quay đầu nhìn vẻ mặt của tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ, nhìn thấy nàng
không chút biểu tình, hắn thật sự hết chỗ nói rồi.