Bất quá Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp cũng không có khó chịu, còn phụ
họa với Hoa Ngạc nói: "Ta cùng Cửu công chúa là bằng hữu, bằng hữu gặp
nạn tất nhiên phải tận lực hỗ trợ."
Nói xong liền dẫn Trữ Cảnh đi ra ngoài, Hoa Ngạc theo chân đưa bọn họ
ra khỏi viện.
Trong phòng Phượng Lan Dạ nheo lại đôi mắt, ánh sáng lắng đọng trong
con ngươi âm u, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Bằng hữu sao? Nam Cung Tiếp người này thật sự rất đáng giá để kết
giao bằng hữu, bất quá ở vào vị trí của các nàng như bây giờ, nếu như cùng
tam hoàng tử qua lại, chỉ sợ vì chưa chắc mang đến chuyện tốt.
Phượng Lan Dạ nhớ tới một màn ở trên thuyền lớn, lời nói của Sở vương
Nam Cung Liệt vẫn vang ở bên tai.
Chỉ cần ngươi ẩn núp ở bên người các hoàng tử khác, bất cứ lúc nào
cũng phải chú ý hướng đi của bọn họ, nếu hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ
thả tộc nhân của ngươi.
Tính mệnh của bất luận tộc nhân nào cũng không quan hệ với nàng, đầu
tiên chỉ mỗi cái thân phận trên danh nghĩa này nàng đã không thể tiếp nhận,
nếu còn phải ở tại bên người hoàng tử khác, thì nàng sẽ là gian tế tội ác tày
trời, so với phản đồ không có gì khác biệt, nàng thật sự muốn trở thành
người có hành vi ti bỉ vô sỉ như vậy sao? Chỉ vì Sở Vương điện hạ đã cứu
nàng à?
Phượng Lan Dạ đang muốn nghĩ đến nhập thần, thì Hoa Ngạc đi đến.
"Công chúa, đang nghĩ cái gì đấy?"
Phượng Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, trước mắt vẫn không nên nghĩ
những chuyện xa vời như vậy, ngẫm lại phải suy nghĩ làm cách nào để sinh