"Ta không có việc gì ."
" Không được."
Nam Cung Diệp kiên quyết không đồng ý, hắn biết nha đầu này thông
minh lợi hại, nhưng hắn không muốn để nàng đặt mình ở địa phương nguy
hiểm, chuyện gì cũng có thể bàn, riêng chuyện này thì không được.
Phượng Lan Dạ liếc Nam Cung Diệp, một khi nam nhân này đã kiên
quyết, rất khó đã thông được, nhưng chuyện nàng quyết định, đồng dạng
cũng sẽ không thay đổi: “Ngày mai ta cùng An vương phi tiến cung với
nhau."
Như vậy hắn sẽ yên tâm, trên ngũ quan hoàn mỹ của Nam Cung Diệp, có
thể cảm nhận rõ ràng sự lãnh khốc, bất quá cuối cùng cũng hòa hoãn một
chút, trầm giọng: "Mọi việc không thể lỗ mãng."
"Vâng, Vương gia."
Vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp cau mài trợn mắt, nàng lập tức đổi lời
nói: “ Diệp, ta sẽ cẩn thận ."
Nam Cung Diệp sắc mặt đường viền rõ ràng như được điêu khắc, lông
mày Phượng hẹp dài, nằm trên hai mắt đen sâu không lường được như hồ
nước, lúc này nó đã nổi lên rung động, vươn tay nắm tay nhỏ bé của
Phượng Lan Dạ : "Lan Nhi, ta biết nàng vì sao phải tiến cung, là muốn tra
ra manh mối nguyên nhân năm đó mẫu phi chết đi, nhưng mà nàng phải
biết rằng, Bổn vương hiện tại chỉ có nàng, nàng phải hảo hảo sống tốt,
chuyện mẫu phi chết đi từ từ sẽ điều tra rõ ràng, quan trọng nhất là chúng ta
phải sống."
"Chúng ta không có việc gì ."