" ta phát hiện Thiên Bột Thần có biến hóa."
" Thiên Bột Thần?" đôi mắt Nam Cung Diệp chuyển lạnh, lãnh khốc dị
thường, gần đây hắn bị quá nhiều kích thích, mọi người bên cạnh đều có
chuyện dấu diếm hắn, nghĩ đến đây , Nam Cung Diệp vung tay lên, một cổ
khí lưu cường đại bắn đi ra ngoài, làm cho một bình hoa men sứ xanh ở góc
khách sãnh vỡ nát, hóa thành phấn bột, rơi trên mặt đất, phủ đầy đất đều là
màu trắng.
Nam Cung Diệp biết Phượng Lan Dạ nói như thế, tất nhiên đã nắm chắc
chuyện, cho nên hắn mới tức giận như thế, giờ phút này hắn biết Thiên Bột
Thần không có ở bên cạnh, cho nên lập tức phái Nguyệt Cẩn đi vào.
"Đi tìm Thiên Bột Thần."
" Dạ"
Nguyệt Cẩn không biết xảy ra chuyện gì, mà Vương gia sắc mặt lại khó
coi như thế , Tiểu Vương phi sắc mặt cũng không dễ nhìn, không biết Thiên
Bột Thần chọc tới người nào đây.
Phượng Lan Dạ mắt thấy Nguyệt Cẩn đã đi ra ngoài, liền nhanh chóng
kêu một tiếng: "Hắn đang ở bên Thanh Mãn viện."
Ban ngày hắn sẽ không xuất hiện, vì sợ người nhìn thấy, bây giờ là buổi
tối, hẳn là sẽ xuất hiện.
" Thuộc hạ biết."
Nguyệt Cẩn lắc mình đi ra ngoài, phòng khách lâm vào yên tĩnh, Phượng
Lan Dạ thấy Nam Cung Diệp cả người rất âm ngao, liền đi qua đưa tay lôi
kéo hắn: "Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi còn có việc phải làm, không tới thời
khắc cuối cùng , cái gì cũng có biến hóa, đừng đè nén mình."