" Vì sao ngươi làm như thế?"
Nam Cung Diệp rất kỳ quái. Dựa theo tính tình Nguyệt phi, nàng ta làm
sao lại hảo tâm cứu cái thái giám kia chứ? Không khỏi làm cho người ta tò
mò về động cơ của nàng ta.
Loại chuyện này, Nguyệt phi cũng không cần dối gạt hắn, nở nụ âm u
cười đáp:
"Ta là nghĩ nếu như ngươi trở thành Thái tử, giữ lại cái thái giám kia,
tương lai ngươi nhất định nợ ta một ân tình.”
Nguyệt phi nói xong trừng mắt nhìn Nam Cung Diệp một cái.
Không nghĩ tới lại làm hại nàng hiện tại phải đem người giao ra, quả thật
quá hấp tấp. Biết hắn là một người khôn khéo nên đã đề phòng, thế nhưng
vẫn thua trong tay người bởi sự nhẹ dạ, Nguyệt phi tức giận khó mà tiêu.
Nam Cung Diệp mới mặc kệ nàng ta. Hắn hiện tại chỉ quan tâm một
chuyện, thái giám kia ở đâu?
"Hắn ở nơi nào?"
"Trong thành Đông Giao, trên một đường phố nhỏ nhà số 108, hắn gọi
Lâm Thường."
"Tốt."
Nam Cung Diệp vừa nghe đến địa chỉ, không muốn tiếp tục ở chỗ này
nữa. Hắn chỉ muốn mau sớm biết được nguyên nhân cái chết của mẫu phi,
đêm hôm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hai người đang chuẩn bị rời đi, Nguyệt phi đuổi theo phía sau bọn họ
kêu lên: