ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 133

chiến (sợ đến mất mật), đáng tiếc Phượng Lan Dạ từ nhỏ cùng dã thú và rắn
độc làm bạn, trên cõi đời này dù người có đáng sợ đến đâu đi nữa, thì cũng
không bằng dã thú khát máu tàn bạo, ánh mắt của bọn nó là lợi khí đoạt
hồn người nhất thế giới.

Nàng có thể đối mặt với ánh mắt của dã thú, nên khi tiếp xúc với ánh mắt

của nam tử này, nàng không cảm thấy sợ hãi.

Bất quá không thể phủ nhận, dung mạo của nam tử này ngay cả nữ nhân

cũng cảm thấy không bằng, nhưng nó lại không có một chút mùi vị son
phấn nào, ngược lại còn cao ngạo thanh khiết, lạnh tựa hàn đàm, làm người
ta không dám dò xét nhiều, môi như cánh hoa anh đào khẽ nhếch lên, để lộ
ra nụ cười âm ngao tàn nhẫn, ánh mắt băng hàn gắt gao chói chặt nàng.

Hai người cứ đứng yên giằng co không nhúc nhích như vậy, bàn tay bạch

ngọc đang ra sức bóp cổ Phượng Lan Dạ, hắn đưa mắt từ trên cao nhìn
xuống nàng, quanh người trừ thanh âm của gió thổi lá rụng ra, không còn
tiếng vang nào khác nữa, Hoa Ngạc lại càng không dám cử động chút nào,
chỉ sợ mình mà phát ra một thanh âm vang lên thôi sẽ làm cho người này
nổi giận, mà giết chết công chúa.

Ngay cả thủ hạ của nam tử này, cũng không dám nói thêm câu nào, hắn

chỉ lẳng lặng đứng nhìn hết thảy trước mắt.

Trong đôi mắt của nam tử yêu mỵ lạnh lùng, chợt lóe lên vẻ đắc ý rồi

biến mất, nha đầu này không sợ hắn a.

Thế gian này kẻ có thể thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, mà không có

lùi bước, chỉ có nàng là người đầu tiên cũng là duy nhất.

Từ nhỏ hắn đã có một đôi mắt mê hoặc lòng người, hơn nữa khi hắn tức

giận, thì ánh mắt đó lại càng biến hoá khôn lường, làm cho người chứng
kiến, ai cũng kinh hãi đảm chiến, hai chân như nhũn ra, đáng tiếc nha đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.