" Bảo bối, " Nam Cung Diệp vương tay lên liền ôm Phượng Lan Dạ ngồi
vào trên đùi mình, thái độ cực kỳ tự nhiên, ánh mắt Phượng Lan Dạ nhìn
chằm chằm hắn, hắn làm bộ như chuyện gì cũng không thấy, vùi mặt vào
trên cổ của nàng, tà mị mở miệng: "Chờ trả lại sự trong sạch cho mẫu phi,
ta không muốn sống ở Hoàng Thành nữa, chúng ta theo gia gia trở về Nhu
Yên đảo, sau này cả đời cũng không rời khỏi, được không?"
Phượng Lan Dạ con ngươi loé sáng lên, nghĩ đến gia gia nói đem thư
phòng bảo bối đưa cho nàng, nàng liền có hứng thú, khóe môi cuối cùng vẽ
ra một chút nụ cười.
" Được" Thật ra thì nơi đó rất tốt, ít nhất không cần cả ngày lục đục với
nhau, cuộc sống đơn giản hơn một chút.
Nam Cung Diệp nghe được nàng đáp ứng, cả khuôn mặt như bao phủ
một tầng ánh sáng, trên mặt tràn ngập các loại sắc thái.
Phượng Lan Dạ nhìn hắn có chút ngu ngơ, khẽ nghiêng đầu, một ít sợi
tóc chảy xuống, làm nổi bật lên khuôn mặt như tơ, toả ra ánh sáng ngọc
thanh khiết, khuôn mặt nhỏ bé kiều diễm của nàng như phù dung mới nở,
ánh mắt nhẹ nhàng chớp mang theo một mảnh mê ly, da thịt trắng mịn như
sương như tuyết, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi như một nụ hoa vừa hé nở,
làm người ta muốn tới hái.
Nam Cung Diệp ánh mắt tối sầm lại, liền cúi người xuống, dùng miệng
bao trùm lên cái miệng nhỏ nhắn Phượng Lan Dạ. ,
Lần này không giống với dĩ vãng, hắn ôn nhu mê hoặc hôn nhẹ, giống
như Hồ Điệp hôn lên trên cánh hoa, cẩn thận từng li từng tí.
Đầu tiên là nhẹ nhàng dẫn dắt nàng, rồi từ từ đắm chìm bên trong đó.
Sau đó thì triền miên, nóng bỏng, lưỡi như một rắn lẻn vào miệng,
Phượng Lan Dạ thở hốc vì kinh ngạc, đang định lùi ra sau, nhưng Nam