ngày được sống yên tĩnh, nhưng ta sẽ không để cho ngươi chết , ta muốn
ngươi sống để hành hạ ngươi.
Nam Cung Diệp nghĩ xong lại một lần nữa hôn mê, từ xa Nguyệt Cẩn
thật nhanh chạy tới, khẩn trương kêu lên: “Vương gia, Vương gia."
Nam Cung Duệ cùng Tây Môn Vân dẫn người đi tới, vội vàng hỗ trợ đở
Nam Cung Diệp dậy, một lần nữa đem hắn rời khỏi vách núi.
Thụy Vương Nam Cung Duệ thấy thất hoàng đệ thương tâm như thế,
trong lòng rất khó chịu, lập tức phái ra rất nhiều binh lực xuống phía dưới
vách núi, cùng các địa phương lân cận tìm kiếm , sống thì thấy người, chết
phải thấy thi thể.
Thủ hạ lập tức đi xuống đáy vực tìm kiếm, liên tiếp tìm ba ngày ba đêm,
nhưng không thấy bóng dáng.
Nam Cung Diệp một lần nữa hôn mê ba ngày ba đêm, đợi đến khi hắn
tỉnh lại, đã là nửa đêm, gia gia đang canh giữ ở bên giường của hắn, nước
mắt rưng rưng nhìn hắn, vừa thấy hắn mở mắt, liền ôm hắn: "Bảo bối của ta
ngươi đừng khổ sở nữa, gia gia cũng rất thương tâm, gia gia cùng ngươi
thương tâm a."
Nam Cung Diệp nằm trong lòng của Quỳ cơ lão nhân, không nhúc nhích,
hắn cảm thấy, được ôm trong ngực của gia gia thật ấm áp, nhớ tới Lan Nhi
xinh đẹp dựa vào trong lòng ngực của hắn, nước mắt của hắn không khỏi
chảy xuống, vậy là từ khi Lan Nhi gặp chuyện không may đến giờ, đây là
lần đầu tiên hắn rơi lệ, trải qua lần này, trong tim của hắn chỉ còn hận thù,
không còn tình yêu nữa.
" Cùng gia gia trở về Nhu Yên đảo đi, chúng ta sẽ không ra khỏi đảo
nữa, không bao giờ để ý tới những người đó nữa."