Nam Cung Diệp cười lạnh một tiếng, nhìn Hạo Vân đế: "Phụ hoàng là
già rồi, hay là hồ đồ, nếu không có chuyện đó, nhi thần sao có thể nói ra
được, nhi thần sở dĩ làm như thế, chính là nhắc nhở phụ hoàng điều tra kỹ
thêm một chút, sẽ biết chân tướng sự thật,Trữ gia kia phá hủy mẫu phi, phá
hủy nhi thần, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trữ thị "
Hạo Vân đế nghe xong, nghĩ đến ý tứ Nam Cung Diệp muốn nói, cả trái
tim cũng nhéo lên, ngực đau thật giống như có người dùng sức nắm, thở
không nổi, hắn dùng sức hít sâu, cuối cùng chỉ vào Nam Cung Diệp:
"Ngươi nói Văn Bội không phải là nữ nhi của trẫm."
Nam Cung Diệp không nói gì, nhưng thần sắc trên mặt lại khẳng định ,
ôm quyền nhàn nhạt lên tiếng: "Nhi thần xin được cáo lui."
Hắn nói xong cũng không quay đầu lại, tiêu sái ra khỏi đại điện của Tiêu
Nguyên cung , chỉ để lại hoàng thượng ở trong đại điện thở hổn hển, sắc
mặt lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt thật giống như bị điểm huyệt không hề động
đậy, Nguyên Phạm từ ngoài cửa điện đi tới, kêu to một tiếng,quỳ xuống ,
khóc rống: “Hoàng thượng a, hoàng thượng a, người đừng hù dọa nô tài a."
Hạo Vân đế rốt cuộc đã đứng lên, hữu khí vô lực mở miệng: "Trẫm còn
chưa có chết đâu, ngươi rống cái gì."
Nguyên Phạm lập tức im miệng, không dám nói thêm một câu, lúc này,
trên góc Tây Bắc của thượng thư phòng, có một thân ảnh nhỏ, từ từ lui về
sau, vẻ mặt khó có thể tin, nước mắt ràn rụa như hạt châu, sau đó quay đầu
liền chạy, chạy thẳng đến chỗ không có một ai mới khóc ra thành tiếng.
Không, đây không phải là thật, Văn Bội nàng lại không phải là nữ nhi
của phụ hoàng, vậy nàng là nữ nhi của ai, là nữ nhi của ai ? Tại sao lại như
vậy, tại sao?
Văn Bội lập tức nghĩ đến một người , nàng gọi người kia là biểu cữu, hắn
đối với mẫu phi rất tốt, lại càng rất thương nàng, nàng muốn đi hỏi biểu