nàng nhảy dựng lên, mặc dù biết rõ, hắn chỉ là thông qua trên người nàng
để tìm bóng dáng mẫu phi hắn, nhưng vì nàng muốn gặp hắn, hơn nữa ở
trong cung đều nhanh chóng bị cô quạnh.
Nàng không cầu Thụy Vương yêu nàng, hoặc tương lai hắn đi lên ngôi vị
hoàng đế có thể tứ phong nàng làm cái gì, nàng chỉ muốn cùng Thụy
Vương giữ lại một chút phân tình, chờ Thụy Vương sau khi lên ngôi, nàng
có thể lấy lại Vân Phượng quốc, đến ngày đó, nàng liền trở lại Vân Phượng,
trở thành Công Chúa Điện Hạ cao nhất Vân Phượng, hoặc là nữ hoàng,
hoàng tộc Vân Phượng không phân chia nam nữ , chỉ cần để cho mọi người
tin phục, là có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
" phải"
Nam Cung Duệ gật đầu, Mộc Miên cũng không có tránh ra , mà là càng
phát ra dịu dàng mở miệng: "Đi Tư Tương điện ngồi một chút không?"
Nàng mềm mại đáng yêu lên tiếng, ánh mắt tràn ngập nhu tình, Nam
Cung Duệ ngẩn ra, cơ hồ muốn gật đầu đáp ứng, nhưng rất nhanh kịp phản
ứng, hắn là một nam nhân mà đến hậu cung, sớm muộn gì cũng gặp chuyện
, vì vậy nói: "Bổn vương còn có việc, xin cáo lui."
Nói xong không nhìn Mộc Miên cũng bỏ qua ánh mắt ai oán của nàng, đi
xuyên qua bên cạnh các nàng, không quay đầu lại xuất cung.
Phía sau khóe môi Mộc Miên vẽ ra một nụ cười, có trí thì nên, Nam
Cung Duệ, ta không tin ngươi có thể thoát được mị lực của ta, nghĩ thế
dưới chân bước nhẹ nhàng, trong lòng tựa hồ có vật gì đó muốn bay ra
ngoài, vui vẻ gọi cung nữ ở cách đó không xa mở miệng: "Đi thôi, hồi
cung."
" dạ, nương nương."