Trong phòng truyền đến giọng nói mềm mại, thanh dật như nước buổi
trưa:
" Tỷ tỷ, vết thương trên mặt ngươi không bằng để cho Bách Lí Hạo trị
cho ngươi đi."
Đây là khuê phòng của một nữ tử, cửa được che bằng một bình phong
lưu ly, trên bình phong là một bức tranh hoa điểu côn trùng, bố cục chặt
chẽ, vòng qua bình phong, gian phòng nhã trí ôn nhu, cái gì cần có đều có,
đầy đủ tủ treo quần áo bàn trang điểm, trên tường treo tranh sơn thủy, dưới
bệ cửa sổ là một hàng tủ ô vuông cách điệu, phía trên hoặc bầy đặt những
đỉnh nhỏ, hoặc bày đặt đồ trang trí bằng ngọc, hoặc để sách, rèm cửa sổ nhẹ
nhàng phiêu dật, mang mùi thơm nhẹ bay vào.
Lúc này ở trước bàn trang điểm có hai người ngồi, một cao một thấp,
đang mặc cẩm y la quần, đầu gắn châu sai (theo ta hiểu là một cái trâm có
gắn hạt châu) đơn giản, tuy nhiên lại làm cho khuôn mặt càng trở nên tao
nhã, nhất là kẻ nhỏ , tựa như mặt trời Đông Phương mới mọc, vừa chiếu rọi
xuống, như chỉ trong nháy mắt lại toả hào quang vạn trượng, yểu điệu động
lòng người, giống như đóa hoa tháng mười, giờ phút này thiếu nữ kia vô
cùng vui vẻ, trên mặt tan ra nụ cười ngọt ngào , giữa lông mày ánh sáng
ngọc chói mắt, cái miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào, đem đầu đặt ở trên bả
vai kẻ lớn, ôm người đối diện, chạm tới vết sẹo trên mặt nàng, mặt của
nàng một nửa không có bị thương, một nửa như bị hủy diệt, thật có thể nói
là như băng hoả chia hai, đáng tiếc người trong cuộc căn bản không thèm
để ý, đưa tay cài lại mạng che mặt.
" Thanh Nhã, nói cái gì đó? Không có chuyện gì, ta cũng không thèm để
ý, không có gì đáng ngại a."
Tô Thanh Vãn nhàn nhạt mở miệng, nàng không cho là mình có cái gì
không tốt, ngược lại có một loại giải thoát, ngửng đầu lên nhìn về tiểu nha
đầu bên cạnh, càng ngày càng kiều mỵ rồi, cũng đã trưởng thành, bất quá