ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 157

xuống trước mặt, một làn nhỏ nhẹ khẽ thổi qua trên ngực của hắn, rồi nhẹ
nhàng mĩm cười bỏ đi, dường như nó không đành lòng quấy nhiễu đến hắn.

Tuyệt thế dung mạo như vậy, quả nhiên khi gắn liền với ánh sáng hoa mỹ

trong trời đất, lại càng phát ra khí chất tiên nhân, nhưng hết lần này tới lần
khác còn mang theo hơi thở trong sạch như trẻ con, làm người ta không
dám không tôn trọng. (TT: ta sắp xỉu khi edit sắc đẹp của ca, không phải do
sắc đẹp mà do tử ngữ của ta bị vắt cạn kiệt )

Mặc dù phía ngoài ầm ỹ thành một mảnh, nhưng bên trong gian phòng

trang nhã, nhưng không có một chút tiếng nói nào, hai gã thủ hạ thật giống
như cái bóng đứng ở trong góc, không nói một lời.

Bỗng nhiên một thủ hạ dựa vào cửa sổ không nhịn được phát ra một

tiếng gọi khẽ.

"Vương gia, thì ra là nàng?"

Người này tiếng nói vừa dứt, liền cảnh giác lên, vội vàng ngậm miệng,

nhưng mà đã muộn, người đang nhắm hai mắt ngủ cau mày lại, đột ngột
mở mắt ra, đôi mắt kia đen nhánh khôn cùng, sâu thẳm như đại dương
mênh mông, điểm một chút ánh sáng u tối, mang theo cái lạnh của băng
thiên tuyết địa, làm người ta không nhịn được phải rùng mình một cái, tựa
như Tu La từ trong địa ngục đi ra.

Nam tử mới vừa lên tiếng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu nhận tội: "Thuộc

hạ đáng chết, quấy nhiễu Vương gia nghỉ ngơi."

Nam tử khẽ chuyển động, một tay chống đở giường êm, lười biếng đứng

dậy, ưu nhã quay đầu nhìn ra ngoài, cũng không có lên tiếng trách cứ thủ hạ
mình .

Ngay giữa đại sảnh của sòng bạc, đã có người đến kéo tấm vài màu đen

lên, một con hổ cao lớn uy mãnh, màu sắc sặc sỡ, đang chồm lên gầm gú,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.